Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 281: Chương 281
Sau đó Sở Thấm thẹn quá hóa giận mà thu hết lồng cá lại, không đến hồ tự nhiên bắt cá nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Phi Yến gật gật đầu: “Tôi biết cô chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến Đông Hồ, nhưng cô chắc chắn không biết là hồ nào ở Đông Hồ.”
Cá trong hồ cũng không phải là cá bình thường! Không thể xem thường chúng.
Cô tò mò: “Cô nói là Đông Hồ chứ gì?”
Sở Thấm có chút mơ hồ: “Tôi nghĩ là không có.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm lại ừ ừ hai tiếng.
Còn có thể là từ trong tảng đá nhảy ra à?
Sở Thấm làm tận tám cái lồng cá, trong thời gian của vụ mùa còn dành ra chút thời gian để đạp xe đạp đến bốc khói mới thả lồng cá vào trong hồ tự nhiên mà mình đã chọn.
Lời Trương Phi Yến muốn nói đã đến mép miệng lại nuốt trở về: “Tôi chỉ muốn đào mấy cái động thỏ thôi.”
Cô cũng không hỏi sâu, hẹn thời gian với Trương Phi Yến xong thì nói: “Chuyện dụng cụ thì để tôi nghĩ cách, cô đừng tiết lộ chuyện này ra là được.”
Trương Phi Yến lại nói: “Lúc đi qua con đường đó có một ngã rẽ khi đi ngang qua rừng trúc đấy, cô nhớ không?”
Giao dịch mà thôi, Trương Phi Yến nói cho cô biết vị trí của cá thì cô nói vị trí của động thỏ cho Trương Phi Yến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó đều là những con cá lọt lưới mà xã viên Đông Hồ ngày ngày đánh bắt.
Khoảng thời gian đó cô gần như là cứ ba ngày lại đến một chuyến, kết quả nhiều lần đều đi không công, thu hoạch thậm chí còn thua lúc cô đánh bắt ở bờ sông trước cửa nhà mình.
Sở Thấm cũng không nói có tin hay không, động thỏ nào có dễ phát hiện như vậy. Hơn nữa chỉ có một người lên núi, động thỏ cũng không tính là dễ đào.
Nhưng Trương Phi Yến lại biết trước tương lai, trong lòng cô ấy thầm nói, nếu không có cá thì đầu năm sau mấy con cá lớn ở trong đầm từ đâu mà ra đây?
Sở Thấm không biết trước tương lai, đương nhiên suy đoán cái đầm nước này không có cá theo lẽ thường tình.
Sở Thấm không nhiều lời, mang theo lúa mình đổi được đi ra ngoài, trước khi đi dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Lúc rảnh rỗi tôi sẽ dẫn cô đến núi đào động thỏ.”
Kín sao? Cô không tin tưởng lắm.
Trong Đông Hồ có hồ nuôi cá con được dùng gỗ làm lan can để vây lại, mà hồ tự nhiên thì lại trống rỗng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Phi Yến gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cô ấy hỏi: “Cô biết thôn chúng ta có con đường nhỏ có thể đến Đông Hồ chứ?”
Lại nói trước đó Sở Thấm còn muốn đến Đông Hồ câu cá, không ngờ cô đã đánh giá cao chính mình, cũng đã đánh giá thấp hồ tự nhiên ở Đông Hồ.
Sở Thấm: “...”
Trương Phi Yến trừng mắt: “Miệng tôi rất kín đấy.”
Nửa tháng qua không bắt được một con cá nào.
“Tôi nói với cô là có thì chắc chắn có, cô đừng không tin.” Trương Phi Yến vội vàng nói.
Lúc ấy khi tin tức này được truyền ra cũng khiến cô ấy bóp chặt cổ tay, rõ ràng cô ấy đã đến rừng trúc kia chặt trúc, cũng bất ngờ nhìn thấy đầm nước ấy một lần, nhưng chưa từng nghĩ nơi đó có cá.
Vị trí ấy cách Đông Hồ một khoảng, giữa đầm nước và hồ nước có con sông nhỏ nối liền, nhưng cá cũng không thể đi ngược dòng nước mà lên tới đầm nước để sinh hoạt chứ?
Sở Thấm: “...”
Trương Phi Yến nhếch môi, như thể đưa ra một quyết định trọng đại, nhìn ra ngoài cửa, lôi kéo Sở Thấm vào mà nói thầm: “Tôi chỉ cho cô một chỗ tốt, nơi đó có thể bắt được cá.”
Trên mặt Trương Phi Yến thoáng qua một chút đắc ý: “Cô không biết, nơi đó thuộc vị trí của Đông Hồ, mà đi vào ngã rẽ đó có thể nhìn thấy một đầm nước không tính là nhỏ. Cái đầm nước ấy nối liền với một hồ nuôi cá của Đông Hồ, vậy cô nói xem đầm nước đó có cá hay không?”
Điều đáng hận là trước đó cô ấy không có nghĩ đến cái đầm này, hơn nữa cô ấy còn nói rách miệng để cha mẹ theo cô ấy đi bắt cá, mà cha mẹ cô ấy sống c.h.ế.t không tin, còn không cho cô ấy đi xa như vậy, nếu không làm sao cô ấy có thể tìm tới Sở Thấm.
Cho nên cô mới không thu hoạch được gì, còn lãng phí rất nhiều sức lực và thời gian.
Hơn nữa đã có nuôi cá, chắc chắn cũng sẽ dùng đồ để vây lỗ hổng trong hồ lại. Dù là lưới trúc hay là lưới cá, dù sao cũng không thể để cá lớn chạy thoát, cá nhỏ muốn bơi ngược dòng tới chỗ đầm nước chắc chắn cũng rất khó khăn.
Sở Thấm ừ ừ hai tiếng.
Sở Thấm bỗng thấy hứng thú, hỏi cô ấy: “Chẳng lẽ là hồ bị người ta vây quanh?”
Từ từ, Sở Thấm mới cẩn thận suy nghĩ lại.
Sở Thấm vừa thả lồng cá có ba ngày mà chẳng lẽ còn có thể bắt được?
Ngã rẽ đó rất chật hẹp, hơn nữa vị trí còn hẻo lánh, cho tới bây giờ cô cũng không dám vào.
Cô không thích nợ ân huệ của Trương Phi Yến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm cũng kịp nhận ra, đúng vậy, Trương Phi Yến nói có thì chắc chắn có.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.