Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 343: Chương 343
Sở Thấm: "..."
Sở Thấm cực kỳ hoảng sợ, cô vội vàng đi về phía trước hai bước, sau đó ngẩng đầu nhìn nóc nhà của mình.
Tuyết cao khoảng tới bắp chân cô!
Sở Thấm nhanh chóng mở chốt cửa, cô đi xuống núi theo con đường nhỏ dựa vào cảm giác của mình.
Sở Thấm cũng không lấy đèn pin nữa, cô mặc áo khoác bông dài đến đầu gối, đi giày vào, sau đó nện bước đi ra cửa.
Tiếng cồng chiêng phá tan sự yên lặng của đêm tối, nghe thật sự rất chói tai, tiếng cồng chiêu ùn ùn vang đến không ai có thể tiếp tục ngủ nữa.
"Cha, mẹ!"
Hoàng Đậu Tử nhanh chóng lau nước mắt, anh ta nói với đống đổ nát: "Cha mẹ hãy kiên trì thêm một lát, con đi gọi người đến."
"Sập rồi! Cha mẹ tôi vẫn còn bên trọng!" Giọng Hoàng Đậu Tử có chứa sự nức nở: "Sở Thấm, cô giúp tôi với."
Sở Thấm sao có thể thấy c.h.ế.t không cứu, đây chính là hàng xóm của cô.
Sau khi xuống núi, cô vội vàng chạy qua cầu, vừa chạy vừa nói: "Anh mau đi tìm bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn, chỉ có hai chúng ta thì có thể làm gì được?"
Khi cô đi ra khỏi nhà, bước ra sân, cô có cảm giác mất trọng lượng, bản thân như lún xuống.
Chương 343: Chương 343
Mắt Sở Thấm sáng lên, cô vội vàng bới đất ra: "Thím Hoàng, thím có nghe thấy tiếng cháu không? Thím đừng ngủ, chú Hoàng thế nào rồi, chú ấy có bên cạnh thím không?"
Sở Thấm cũng không dám tưởng tượng đến tình huống bên dưới nhà nhà, cô muốn nói thật ra mình đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi.
Thậm chí Sở Thấm còn nghe thấy tiếng của đội trưởng Hàn, cô mơ hồ nghe thấy ông ấy nói "Mau thức dậy dọn tuyết", sau đó nghe thấy tiếng "Kong kong kong".
Hoàng Đậu Tử đau lòng muốn c·h·ế·t, tiếng của Sở Thấm lúc này tựa như tiếng của ông trời ở phương xa truyền đến.
Khi Sở Thấm đi xuống núi, cô giống như nhớ lại kiếp trước hành tẩu trong tuyết, cảm giác này chậm rãi ập đến, Sở Thấm chỉ mất chưa đến một phút đồng hồ đã xuống chân núi.
Sở Thấm nói với xuống chân núi: "Nhà anh bị sụp sao?"
Nhà Hoàng Đậu Tử.
Anh ta lớn tiếng kêu, nhưng nhà bọn họ cách qua xa trung tâm thôn.
Sở Thấm nhíu mày: "Bây giờ không phải lúc anh chần chừ, nếu anh không đi thì cha mẹ anh sẽ bị đè c.h.ế.t đó!"
Hoàng Đậu Tử ba phần khiếp sợ, sáu phần lo lắng, cộng thêm một phần mờ mịt đang đào nhà mình bị sụp.
Không còn cách nào khác, tuyết phủ trắng đường, nhà Sở Thấm ở chỗ ngọn núi trắng xóa như chăn bông, nhìn không thấy người đâu.
Sở Thấm đi rất vất vả, cô còn chưa đi đến cửa thì chợt nghe thấy tiếng la của Hoàng Đậu Tử.
Nóc nhà quả thật bị phủ bởi một lớp tuyết rất dày, nhưng Sở Thấm còn chưa kịp đi dọn tuyết, thì cô nghe thấy một tiếng động lớn ngay gần nhà mình, rõ ràng là từ nhà họ Hoàng bên kia bờ sông truyền đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồn Hoàng Đậu Tử giống như lìa khỏi xác, anh ta vừa la hét gọi người đến giúp, vừa điên cuồng đào tuyết ra.
Chạy được ba bước, không hề bất ngờ khi anh ta té ngã. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm vội vàng di chuyển thanh xà nhà ra, miệng liên tục gọi "Thím Hoàng ơi".
Trời ơi, nếu cô mà là thím Hoàng, chắc cô c.h.ế.t luôn rồi!
Xà nhà bằng gỗ vốn rất nặng, kết quả không biết tại sao hai bức tường đất cũng sập xuống theo, chôn vùi xà nhà.
Cho dù anh ta có ghét cha mẹ của mình, nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của anh ta!
Hoàng Đậu Tử nói xong, anh ta chạy đến nhà đội trưởng Hàn.
Trước khi đi ra ngoài, cô còn thuận tiện lấy mũ treo trên giá và găng tay len.
Thế nhưng tiếp đáp lại vừa rồi chỉ lướt qua, đầu Sở Thấm đầy mồ hôi, cô dùng hết sức để đào đất ra.
"Cứu mạng, mọi người đâu mau tới đây, nhà tôi sập rồi!"
Sở Thấm vừa nói chuyện đã chạy đến nhà Hoàng Đậu Tử, cô vẫy tay: "Đừng lo lắng, nơi này có tôi, anh mau đi tìm mọi người đến đây dọn giúp, nhanh lên, nhanh lên!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta vừa mới tìm được đường sống trong chỗ c·h·ế·t, cha mẹ vẫn bị chôn vùi bên trong nhà, anh ta vô cùng sợ hãi, bên tai chỉ còn những tiếng ong ong.
Nhưng mà không thể đào nhanh được, bởi vì thật sự rất khó khăn! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này trong thôn cũng loạn hết cả lên, tiếng mở cửa, tiếng kêu gọi ầm ĩ liên tục không ngừng.
Thị lực của Sở Thấm tốt, cho dù trời tối om, cô cũng có thể dựa vào đôi mắt tinh tường của mình nhìn được tình trạng của nóc nhà.
"Ừ..."
Sở Thấm rất muốn mắng một câu ngu xuẩn, nhưng ngẫm lại cha mẹ người ta còn đang bị vùi dưới tuyết, nên cô nuốt lại lời nói cay nghiệt vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm gọi một lúc, khi cô khiêng thanh xà nhà sang một bên, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng động rất nhỏ truyền đến.
Hoàng Đậu Tử run rẩy nói: "Tôi không dám đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.