Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 411: Chương 411
Thế nhưng cô không nói ra, lỡ như để người ta nghe được những lời xúi quẩy như này thì sẽ không tốt.
4 ký là được? Nghe có vẻ phải là ngũ cốc tinh chế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đừng nói, có rất nhiều người đồng tình với cách nghĩ này.
Mình là bề dưới, không sai, nhưng ông bác tới tìm tôi, rõ ràng đang ức h.i.ế.p tôi vì là bề dưới, ỷ lớn h.i.ế.p bé. Nếu không, tại sao không đi tìm hai đứa con gái đã đi lấy chồng của ông bác, không đi tìm một người thân thích khác ở trong thôn Cao Thụ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm tự nhủ trong lòng, nếu thật sự như vậy, trên đời tại sao lại có từ phá thai chứ.
Buổi chiều, vẻ mặt thím Sở hơi cứng đờ, nhìn ông bác của mình.
Nhà họ Tạ là nhà đầu tiên bị mượn lương thực, xế chiều hôm đó, người mượn lương thực nhà thứ hai đã xuất hiện.
Thím Sở chọc cô: “Đồ ngốc, có cho mượn hay không cũng phải xem thử người mượn là ai. Bây giờ cha mẹ nhà họ Châu chỉ có một cô con gái là Châu Liên, hai ông bà đều không có anh chị em thân cận, trong bụng Châu Liên hiện đang mang thai, không cho mượn thì khiến Châu Liên nhìn cha mẹ đang sống phải c.h.ế.t đói sao, không thể nào, danh tiếng của nhà họ Tạ cũng sẽ khó nghe.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khóe miệng bà ấy giật giật, nửa dưới khuôn mặt thì cười, nửa trên khuôn mặt lại nghiêm nghị, nói: “Ông bác, không giấu gì ông bác, bây giờ nhà chúng cháu c*̃ng không giàu có gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc trước để dành là vì tiền sính lễ, thế nhưng đã vào nông trường, đợi đến lúc ra khỏi nông trường e là đã hơn ba mươi, làm sao còn có thể tương xứng với cô gái có điều kiện tốt, thậm chí là điều kiện tương đồng.
Sở Thấm bĩu môi: “Lúc này rồi mà chú út nhà họ Tạ còn để người ta mang thai, c*̃ng thực sự là… chậc.”
Thím Sở: “…”
Thật sự là khiến người ta bị sốc.
Nhà họ Tạ có cho mượn hay không? Những người thân thích khác có thể không cho mượn, nhưng cha mẹ nhà họ Châu thật sự vẫn cho đôi vợ chồng già mượn một chút.
Vậy nên lần thứ ba, thôn Lưu Lý không thể nào lại mượn thêm lương thực.
Ông bác này của bà ấy họ Trương, là anh em của bà nội bà ấy, sống ở thôn Lưu Lý, bình thường ít khi qua lại.
Lần thứ hai công xã cũng cho, chỉ là không cho nhiều, bây giờ công xã còn không nuôi nổi mình lấy đâu còn có thể trợ giúp bọn họ chứ.
Hầu hết người nông thôn nuôi con đều có cách nghĩ này, bây giờ con trai của bọn họ không ở bên cạnh, vậy thì khi về già phải tự mình nuôi chính mình rồi.
Sở Thấm vẫn rất buồn bực đối với việc này, sau khi nghe được tin tức này bèn hỏi thím Sở: “Không phải đội trường Hàn nói trông kỹ cái miệng của bản thân, có thể không mượn thì đừng mượn sao?”
Đến lúc đó gặp được một cô gái đã kết hôn với người ta hai ba lần cũng coi như là trèo cao rồi.
Mà người đến mượn lương thực là cha mẹ nhà họ Châu, từ sau khi hai con trai bị đưa đến nông trường, cuộc sống của hai người bọn họ thế mà lại tốt hơn rất nhiều!
Bị mượn lương thực là nhà họ Tạ. Châu Liên, chị của anh em nhà họ Châu đến nhà Sở Thấm trộm lương thực vào lần trước chính là con dâu nhà họ Tạ.
Về phần để dành tiền, c*̃ng không để dành nữa.
Đến từng tuổi này rồi, chắc chắn phải tận hưởng thú vui trước mắt.
Bây giờ thì sao, toàn bộ đều vào trong miệng của hai người già.
Nhưng mà nghĩ lại hình như cũng bình thường, đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn của thôn Lưu Lý cũng coi như là người có thể không coi trọng mặt mũi, sau khi tìm công xã mượn lương thực một lần, cách đây không lâu lại đi mượn lần hai.
Thím Sở nhướng mày: “Con gái à, nói những điều này làm gì, có thể mang thai thì có thể sinh.”
Vượt ngoài dự tính, buổi sáng thím Sở còn đang hóng chuyện, thì buổi chiều chuyện đã rơi vào đầu mình.
Ông bác Trương không khỏi liếc nhìn bí đỏ khô đang phơi trong sân, không nói gì.
Chương 411: Chương 411 (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông bác Trương đã lớn tuổi lắm rồi, người gần chín mươi lại ngồi khóc ở trong sân nhà bà ấy, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: “Cháu gái à, nếu có thể chống đỡ, ông bác cũng sẽ không tới tìm một người bề dưới là cháu, trước hết cho ông bác mượn 6, à không, 4 ký là được. Người già chưa c.h.ế.t như ông bác này có thể ăn vỏ cây du để cầm cự, nhưng con trai nhỏ của em trai cháu còn chưa tròn một tuổi, thật sự không thể ăn vỏ cây du.”
Thế nhưng, những điều này đều không phải là nguyên nhân chính, quan trọng nhất là nuôi con để cậy nhờ lúc về già.
Khi hai anh em sinh đôi của nhà họ Châu còn ở, cha mẹ nhà họ Châu phải bớt ăn bớt mặc, nhường đồ ăn ngon lại cho hai anh em ăn.
Đã bước vào giai đoạn tuổi xế chiều, cha mẹ nhà họ Châu cảm nhận sâu sắc việc phải đối tốt với bản thân một chút, nếu không hai năm là đã ra đi rồi, như vậy thì đời này của mình cũng quá thiệt thòi rồi.
Ví dụ như trứng gà, trong nhà có hai quả trứng gà thì sẽ là hai anh em ăn, có ba quả bốn quả thì vẫn là hai anh em ăn.
Cha mẹ nhà họ Châu có thể cầm cự lâu như vậy mới đến mượn lương thực, thật ra vẫn coi như khiến nhà họ Tạ khâm phục.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.