Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 448: Chương 448
Ví dụ như Đông Hồ.
Mẹ nó, thôn Cao Thụ phải có bao nhiêu lương thực chứ!
Có người hơi bất mãn, còn nói thêm.
Hắc Tử khiếp sợ, bỏ chân xuống, ngồi thẳng người về phía trước hỏi: “Có chuyện này sao!”
Anh ta bắt chéo chân, trên mặt là vẻ không cam lòng: “Còn có thôn Cao Thụ, đây là thịt mỡ, tôi đi qua ba lần, lúc về đều có người soi xét, ngay cả đường nhỏ cũng có.”
Bọn họ khoảng 60 người, giờ phút này đang tụ tập trong nhà gỗ bên hồ Đông Hồ.
Vì thế cân nhắc nhất định phải thừa dịp trộm một lần, nếu không khi nào thu được lương thực phải giấu thật kỹ, đến lúc đó muốn trộm cũng không trộm được.
Nhà máy cơ khí nhất định là phải có điện, nhỡ đâu thuận tay nối cho mấy đại đội công xã xung quanh bọn họ thì sao?
Người dân trong công xã Đông Hồ bị trộm lương thực trong lòng rất căm giận, dựa vào cái gì chỉ có thể để người khác trộm đồ của mình, mà mình không đi trộm đồ của người ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngọn đuốc cháy ảm đạm, đã đi hết mọt vòng khu vực này, vì không gặp phải chuyện gì, trong lòng tất cả mọi người bao gồm Sở Thấm cũng buông lỏng cảnh giác.
Giang Nhiễm gật đầu: “Tôi cũng không biết cụ thể là loại tảo gì, dù sao cũng trồng để ăn. Nhưng tôi không nghe ba mẹ nói có người c.h.ế.t đói, trong lòng cũng yên tâm hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian trôi qua rất nhanh, chín giờ bắt đầu tuần tra, bây giờ đã mười giờ.
Nếu không làm sao có thể sắp xếpngười tuần tra ban đêm đây.
Sở Thấm nghi hoặc: “Tảo?”
Cái này không phải làm cho cô gái thanh thuần sợ hãi sao.
Anh ta nói chắc như đinh đóng cột.
Nhưng lúc này cô không nói lung tung, trong mắt Sở Thấm, nói không chừng thôn Cao Thụ có thể nối điện.
Chương 448: Chương 448
Hắc Tử chỉ nghĩ, trên mặt đã hiện ra cảm xúc khao khát và quyết tâm phải giành được.
Nhưng đây chỉ là uống rượu độc giải khát, bây giờ họ ăn vậy, sau này ăn cái gì?
Anh ta nuốt nước miếng, kích động vỗ vỗ bàn: “Đến thôn Cao Thụ, tôi còn định đêm nay đến thôn Tịnh Thủy, bây giờ đổi hướng đến thôn Cao Thụ!”
Dù sao cách đó không xa có nhà máy cơ khí.
Anh ta nhìn đám người một vòng: “Chúng ta đều biết có người tuần tra, chúng ta không phải nên cẩn thận tránh sao? Toàn bộ thôn Cao Thụ lớn như vậy, chẳng lẽ thôn bọn họ còn có thể kéo tất cả mọi người đi tuần tra?”
Giang Nhiễm cười cười: “Cũng đúng. Hơn nữa thôn chúng ta tốt đến không thể tốt hơn, cũng không cần nhà tôi gửi lương thực đến trợ cấp cho tôi. Sở Thấm cô không biết, bây giờ trong thành phố đã bắt đầu trồng tảo rồi đó.
Vừa ăn lúa nảy mầm, vừa nghiền lúa nảy mầm thành bột, phơi khô dưới nắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng không, mắt anh ta sáng lên, còn sáng hơn mấy ngọn nến trong phòng.
Bây giờ Đông Hồ đói nhưng cũng không đói, bởi vì họ đều ăn lúa nảy mầm.
Họ tranh nhau thu hoạch không kịp, dẫn đến sản lượng lúa lao tụt dốc không phanh.
Hai người nói chuyện này, cũng không cảm thấy buồn ngủ.
“Khó lắm, có người tuần tra.”
Bây giờ phải làm sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm không nói gì nhìn thoáng qua cô ấy, thầm nghĩ: “Ngốc thật, nếu có chuyện người c.h.ế.t đói cha mẹ cô làm sao sẽ nói cho cô biết chứ.
Lại có người nói: “Không chỉ vậy đâu, buổi tối bọn họ cũng có người tuần tra.”
Đông Hồ trước đây vị trí đắc địa, nhưng bây giờ vị trí tốt lại biến thành con d.a.o hai lưỡi.
“Độ khó lớn, mới có thu hoạch lớn.” Hắc Tử nói, khuôn mặt đen sì của anh ta dưới ánh nến có hơi điên cuồng, kích động nói: “Thả tay đánh cược một lần, chúng ta sau này non nửa năm cũng không cần chịu đói nữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Nhiễm nghe cô nói không khỏi cười ra tiếng.
Mấu chốt là không nghĩ được biện pháp ngăn cản người của các đại đội công xã khác đến trộm hoa màu nhà mình, phá để người ta không sửa được, thử tưởng tượng thôn Cao Thụ sấy khô lúa mà không có lúa để sấy.
Đông Hồ nhiều người, mà người nghĩ như vậy cũng nhiều.
Sở Thấm cũng không quên, trong nhà cô có sẵn rất nhiều bóng đèn đâu rồi, cũng đủ cho cô dùng mười năm đấy.
Nhất định có thể tìm đươc lỗ hổng!
Ban đêm thôn trang tối mịt, tối đến mức Giang Nhiễm nói thẳng hiện tại thứ cô ấy muốn nhất là đèn pin.
Anh là một người có suy nghĩ lạ lùng, nếu là người khác, nhất định sẽ đồng tình với tính cảnh giác của thôn Cao Thụ quá cao, sẽ chọn bỏ qua thôn Cao Thụ.
Sở Thấm: “Vậy tôi muốn có điện nhất, nếu nơi này có thể nối điện thì tốt rồi.
Cô khẽ thở dài.
Nhưng bọn họ không biết, vì khoảng thời gian trước có mưa đá, thế giới bên ngoài càng hỗn loạn.
Mọi người: “…”
Công xã còn chưa có điện, thôn Cao Thụ hẻo lánh như thế làm sao có điện được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.