Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 569: Chương 569
Tiểu Bạch không để ý tới cô, chỉ nhìn ra phía cửa mà sủa.
Thật ra thì quả trấp đã chuyển sang màu vàng vẫn ăn được, nhưng vị sẽ khá chua, còn có vị đắng rõ ràng. Thế nhưng ăn vào vẫn có thể khai vị, giảm đầy hơi, khi còn bé Kỷ Cánh Diêu thường xuyên đi vào núi hái quả này ăn.
Anh đi xuyên qua những cành cây rậm rạp chằng chịt, thấy có phiến đất bên tay trái hàng giậu.
Cô lắc đầu: "Tôi không tính đi, tôi cảm thấy ở trong thôn cũng không thiếu thốn thứ gì so với nhà máy cơ khí."
Sở Thấm cũng động lòng hai giây, nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh.
Nhưng mà thử nghĩ lại, đối với Sở Thấm mà nói, có lẽ ở lại trong thôn mới thật sự có lợi hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi lên nữa là tới cửa nhà Sở Thấm.
Chương 569: Chương 569
Lúc này quả trấp đã chuyển sang màu vàng, có lẽ là Sở Thấm không biết cách ăn, quả trấp này lúc còn xanh tươi là đã có thể hái xuống cắt thành hai nửa rồi phơi khô, làm thành mứt quả trấp.
"..."
Kỷ Cánh Diêu ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Lúc trước tôi hỏi cô có tính đi đến nhà máy hay không, cô còn chưa trả lời."
"Sủa cái gì thế, hù c.h.ế.t tao rồi!"
"Tài xế thì rất tốt... Chỉ có điều là tôi phải ở trong thôn kiếm lương thực, chỗ các anh thì cũng không có nhiều lương thực cho tôi kiếm đến vậy." Cô nói.
Có rất đông người dân thôn Cao Thụ cũng tới xem khung cảnh náo nhiệt này, thậm chí có những người vừa đốn củi xong cũng gánh củi đốt vội vã chạy về, không lên núi nữa mà chạy đến nhà máy cơ khí.
"Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Sở Thấm: "Cũng đúng mà, mặt trời đã lặn được một nửa, mùa đông trời tối sớm, chắc nửa tiếng nửa là tối rồi đấy."
Sở Thấm lại nghi ngờ hỏi.
Trước tiên anh đến nhà máy một chuyến, để những tài liệu của mình ở phòng làm việc, sau đó đạp xe ra khỏi nhà máy. Chỉ có điều mới chạy được mấy chục thước, anh lại vô thức quẹo vào đường mòn đi đến thôn Cao Thụ.
Còn có những nhánh cây trấp vươn ra trên hàng giậu, cũng chính là trái cây của hàng giậu này.
Đồng thời hàng giậu cũng không hề lấn ra đường, xem ra là đã từng được tu bổ.
Sở Thấm mở hé cửa ra một, nhìn anh với đôi mắt hiếu kỳ, cô hỏi với vẻ hơi cảnh giác: "Xưởng trưởng Kỷ à, gần sắp tối rồi mà anh còn tới làm gì vậy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần trước tới đây anh không quan sát cẩn thận, lúc này dắt xe anh mới nhìn chung quanh, cảm thấy Sở Thấm rất là có bản lĩnh.
Hai bên đường thiết hàng giậu cứng cáp, hàng giậu dựng rất dày, khiến người đứng dưới chân núi không thể nào thấy rõ trên sườn núi có ai hay không, vô cùng thuận lợi để ẩn núp.
Lúc này đã là hơn bốn giờ chiều lúc, ánh nắng chiều đỏ rực phủ thêm một lớp ánh đỏ như lớp bông màu vỏ quýt lên thôn trang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiếm khi thấy Kỷ Cánh Diêu ngẩn ra, rất khó tưởng tượng lúc này lại có người không muốn đi làm ở nhà máy, tình nguyện ở lại đội sản xuất làm công. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Cánh Diêu tỏ vẻ thấu hiểu, anh nói xong là móc ra phiếu công nghiệp đổi hơn nửa bao bố cải xanh với Sở Thấm rồi đạp xe đạp rời đi.
Đất này... Nhìn có vẻ cỏ dại đang mọc lung tung, nhưng theo những hiểu biết cơ bản của anh về Sở Thấm, người này chắc chắn sẽ không lãng phí phiến đất này, nếu không cô cũng không cần phí sức để trồng một hàng giậu như vậy trên con đường núi, rõ ràng là trồng để ngăn bước chân cùng với tầm mắt quan sát của người đi đường.
Kỷ Cánh Diêu chỉ vào mặt trời đằng xa: "Giờ này mà là sắp tối?"
Sở Thấm bị tiếng c·h·ó sủa làm tỉnh lại, vội đứng dậy.
Anh thở dài, nói: "Tôi nghe Dương Tất Tiên nói cô biết lái xe, nhà máy chúng tôi đang cần tài xế, nếu cô mà đi thì nói không chừng có thể làm tài xế."
"Ai vậy?" Cô hỏi.
Kỷ Cánh Diêu đi tới thôn Cao Thụ, ngừng xe ở dưới chân núi nhà Sở Thấm, sau đó dắt xe men theo con đường núi.
Sở Thấm ngạc nhiên trong khoảnh khắc, cô đặt áo bông lớn trên tay xuống ghế xích đu rồi đi mở cửa.
Thật ra mứt quả trấp là một vị thuốc, bất kể là dùng để pha rượu hay để nấu nước uống cũng rất tốt, có tác dụng hóa đàm, ngừng ho ngừng đau, giảm sưng hiệu quả.
"Là tôi, Kỷ Cánh Diêu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Cánh Diêu kinh ngạc, xem ra Sở Thấm nói c·h·ó nhà cô thính tai không phải là nói dối.
Đường lên sườn núi đặc biệt bằng phẳng, giữa đường lại không có một hòn đá ngáng chân nào.
Trong khi Sở Thấm đang nghi ngờ thì Kỷ Cánh Diêu giơ tay lên gõ cửa.
Cô nằm ở trên ghế tre, trên đó bày một hàng thật nhiều da thỏ, có ánh mặt trời phơi, còn có áo bông lớn để đắp. Sở Thấm ngủ được một giấc thật ngon, bỗng bị đánh thức nên lửa giận bừng lên.
Người c·h·ó sống chung lâu năm ăn ý, trong nháy mắt Sở Thấm đã hiểu ở cửa có người, hơn nữa Tiểu Bạch không quen với tiếng bước chân của người này.
Sở Thấm buồn bực: Chỉ vì cái này?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.