Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 573: Chương 573
Sở Thấm nhìn sang, thật luôn à! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chờ đợi thật lâu, rốt cuộc tuyết đã rơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy tại sao lại còn chưa phát? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng vậy, lương thực trong thôn vẫn chưa được phát.
"Ăn thật ngon."
Đội trưởng Hàn giận đến mức phải mắng to, Sở Thấm cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của đội trưởng Hàn.
"Muốn c.h.ế.t thì nói sớm một chút, trước khi đi thì đưa di chúc ra đây, đừng để liên lụy đến già trẻ lớn bé trong nhà."
Sở Thấm trở tay móc một nắm hạt hướng dương ra, chậm rãi cắn hạt ăn và phân tích nói.
Đội trưởng Hàn nhìn lớp tuyết đọng thật dày trên thấy nóc nhà này, ông ấy trừng lớn mắt, chống nạnh mắng họ.
Tuyết lớn như vậy, sợ là về sau mỗi ngày đều phải dành thời gian để dọn dẹp bông tuyết trên nóc nhà.
Hôm qua đến phiên xã Dương Tử Câu, vậy là chừng hai ngày nữa, người quản lý thuế lương thực sẽ tới thôn Cao Thụ bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày tháng chậm rãi trôi qua trong màn tuyết.
Hoàng Đậu Tử chạy ra rất nhanh, anh ta chạy đến bên cạnh đội trưởng Hàn, không biết nói gì đó mà khiến cơn giận của đội trưởng Hàn thoáng vơi đi một chút.
Cô vội vàng xách ghế trở vào nhà, tiện tay xóa đi hết tất cả dấu vết trong tuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong thôn đang chuẩn bị đưa lương thực đến công xã, nhưng lại nghe công xã nói đến thời gian nộp sẽ có người trên huyện đi theo công xã xuống thôn quê thu lương thực, còn nghe nói là lái xe hàng tới thu. Phải đi từ thôn này sang thôn khác, hành trình này cũng lớn lắm đây.
Khoai lang màu vàng đậm, mềm mại, hương vị ngọt ngào, bởi vì được nướng trong ngọn lửa than nên còn có thêm một mùi thơm độc nhất vô nhị của bếp lửa.
Chương 573: Chương 573
Quả nhiên đội trưởng Hàn đến tìm cô vì chuyện phân chia lương thực.
"Đội trưởng Hàn tức giận thật rồi."
Đội trưởng Hàn tận tâm thực hiện nhiệm vụ, có lẽ ông ấy đã học được bài học từ trận tuyết rơi dày đặc làm sập mái nhà và khiến nhiều bà con bị thương. Lần này ông ấy bắt đầu bất chấp việc tuyết rơi dày đặc để đi kiểm tra, nhắc nhở tình trạng mái nhà của người dân trong thôn hàng ngày .
Sở Thấm hít thật sâu một hới, thấy ngọn lửa vừa dịu lại là sẽ kẹp lấy những củ khoai đã được nướng chín nứt vỏ ra ngoài, thả vào trong chén, sau đó cầm đũa lên lột vỏ khoai, gắp phần thịt khoai lang ăn chậm rãi.
Bởi vì nhất định phải nộp thuế nông nghiệp trước rồi mới có thể chia.
Sở Thấm ăn từng miếng một, ngon đến mức híp mắt lại.
Tiếng mắng của ông ấy vô cùng hùng hồn, Sở Thấm nghe được động tĩnh nên vội mở cửa rồi xách băng ghế ra ngồi ở cửa nghe chăm chú, ngay cả canh trứng gà trong nồi cũng không thèm để ý.
Mà nay năm thu hoạch lương thực muộn, lại bởi vì tình hình năm nay không tốt, nghe nói phía trên vẫn chưa đưa ra con số sẽ thu là bao nhiêu, cho đến cuối tháng 11 mới quyết định xong
—
"Bài học lần trước còn chưa đủ hay sao, hai người mạng lớn đấy, hai cái mạng được nhặt trở về đây không phải do Diêm vương không muốn lấy đâu, là mọi người trong thôn gắng gượng đào hai người từ dưới đáy lên. Bây giờ hai người lại muốn bị chôn rồi à? Muốn thì cứ việc nói thẳng, đến lúc đó không có ai mạo hiểm tuyết tới cứu nữa đâu, trong thôn cũng sẽ không chi tiền hỗ trợ xây nhà nữa."
Bộ dạng ngu ngơ của bọn họ khiến ngọn lửa trong lòng đội trưởng Hàn lại bùng lên, ông ấy đứng nhìn chằm chằm hai người quét hết tuyết trên nóc nhà rồi mới chịu cho qua chuyện.
Mùi thơm của khoai lang nướng dần dần bốc lên từ lửa than, hương vị ngọt ngào, mùi vị giống như nêm nếm thêm mật ong và sữa bò cho mùa đông, rõ ràng là những nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất nhưng lại có thể khiến người ta phải thèm thuồng.
Sở Thấm ngồi ở trong chỗ nghỉ chân, nắm tay đặt trên mép ngọn lửa để sưởi ấm. Thỉnh thoảng cô còn lấy gậy trúc kí.ch thí.ch lửa than, cời lửa đang nướng khoai lang bùng lên.
"Ừm~ "
"Nhà họ Hoàng, mọi người đừng lười đến mức cả tính mạng cũng không quan tâm!"
Có vẻ như Sở Thấm đã có tính toán, đến lúc này cô mới xúc tuyết ra ngoài.
Khoảnh khắc cô mở mắt ra, bông tuyết đã trôi bồng bềnh trên bầu trời.
Có điều là ông ấy không hề rời đi mà lại đi về hướng nhà Sở Thấm.
Trâu bò thật, vợ chồng nhà họ Hoàng có thể chọc cho đội trưởng Hàn: một người từ trước đến giờ luôn chú trọng mặt mũi và rất hạn chế mắng người: tức giận đến mức như vậy, cũng có chút lợi hại.
Năm nay quả thật là tuyết rơi nhiều, ước chừng ba ngày thôi mà tuyết trong sân đã chất cao gần đến bắp chân cô.
"Nhìn tôi làm gì, nhìn nóc nhà của anh chị đi kìa!"
"Chậc chậc."
Vợ chồng nhà họ Hoàng rất ngượng ngùng, rốt cuộc cũng đi ra cửa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.