Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 606: Chương 606
Mùa hè cây cối tươi tốt, cô trồng hai cây ở rìa dẫn ra sân sau, tán cây rậm rạp, cành lá đan xen, có thể che khuất tầm nhìn ra sân sau, Sở Thấm yên tâm để Kỷ Cánh Diêu vào nhà chính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm nhịn không được bóc một hạt điều khác cho vào miệng, suy đoán: “Vậy tức là rất khó mua.”
Chương 606: Chương 606 (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiệt độ ngày càng nóng, ve sầu kêu râm ran.
Mỗi lần đến Kỷ Cánh Diêu đều tránh mặt mọi người, nên đến nay người trong thôn vẫn không biết anh thường xuyên đến nhà cô.
Điều này khiến Sở Thấm không thể xấu hổ bảo anh từ nay về sau đừng đến đây nữa được, dù sao anh cũng xem như là khách hàng lớn của mình, vừa cung cấp phiếu công nghiệp, vừa cung cấp đủ loại vật phẩm hiếm lạ cho mình.
Sở Thấm tò mò: “Vé giường nằm là gì?”
Do đó, chưa mang lại rắc rối gì cho Sở Thấm, cũng chưa gây ra cho cô bất kỳ tin đồn nào.
Sở Thấm rót nước cho anh, đột nhiên có hứng thú: "Thủ đô cách chỗ chúng ta có xa không, nơi đó chắc phải sầm uất lắm nhỉ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm nghe say mê, lúc anh xòe tay ra đếm ở thủ đô có bao nhiêu đồ mà xã cung ứng huyện không có, Sở Thấm đột nhiên muốn đi thủ đô, ngắm thành phố lớn.
Sở Thấm chưa thấy hạt điều bao giờ, khó cưỡng lại sự mới mẻ, cũng khó cưỡng lại những loại hạt mà cô chưa ăn.
Sở Thấm nghĩ tới tính tình thất thường của mình, cảm thấy anh đã tìm ra nguyên tắc làm người và tính tình của mình.
Kỷ Cánh Diêu đặt bánh quy và nửa túi hạt điều mang theo lên bàn.
"Là có thể nằm ngủ đó." Kỷ Cánh Diêu nói cho cô biết kiến thức về tàu hỏa.
Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, sớm muộn gì cô cũng phải đi một lần.
Kỷ Cánh Diêu cũng sẵn lòng nói với cô, bắt chước cô, nhỏ giọng nói: "Lương thực trong xưởng hậu cần được mua từ tỉnh bên cạnh, thuận xe nên mua một ít."
"Vào ngồi đi, lần này anh từ đâu trở về?" Sở Thấm mở cửa, thấy là anh thì hỏi.
Sở Thấm cảm thấy ở phương diện này anh rất thông minh.
Nếu như ngay từ đầu anh nói rõ ràng, e là Sở Thấm đã cự tuyệt dứt khoát ngay tại chỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Cánh Diêu tiếp tục nói: “Thủ đô rất sầm uất, ở đó có rất nhiều nguyên liệu khác nhau. Số lượng mặt hàng được bán ở đó gấp hai ba lần ở xã cung ứng huyện chúng ta. Trên đường có nhiều xe, là xe buýt. Người đi xe đạp cũng nhiều, ai nấy đều tràn đầy tinh thần..."
Hơn nữa anh cũng không nói rõ, chỉ tỏ rõ thái độ, để hai người không xấu hổ khi thân thiết.
Kỷ Cánh Diêu nhìn vẻ mặt của cô, khóe môi chậm rãi cong lên, anh biết, Sở Thấm rất thích nghe những điều mới lạ ở bên ngoài.
Sở Thấm hiểu.
Kỷ Cánh Diêu nói: "Thủ đô."
Đây cũng là một món đồ mới mẻ khác.
Sở Thấm kinh ngạc: "Anh không thiếu lương thực nữa à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Cánh Diêu bất đắc dĩ cười một tiếng, thở dài nói: "Ừ, dùng tiền đi."
Kỷ Cánh Diêu: "Không thiếu nữa."
Vẫn là cô ngốc, còn tưởng là chợ đen ở thị trấn đã mở cửa trở lại. Dù sao người ta cũng là xưởng phó, làm gì phải đi chợ đen mua lương thực.
Đúng là một người tài giỏi.
Dĩ nhiên, chủ đề phải đúng ý cô, nếu không sẽ bị cô tống thẳng cổ ra ngoài.
Có lẽ là do trời vừa đổ mưa nhỏ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của đất và cỏ.
Thật ra cô có thể chia đều cho anh, lương thực nhà cô đủ cho cô ăn đến ngày này năm sau.
Hơn nữa, quá giang xe hậu cần mua gần như không có nguy hiểm, dù sao lương thực của một người trong đó, cũng chỉ là giọt nước trong biển cả. Vả lại chất lượng nhất định rất tốt, không tốt người hậu cần cũng không cần.
Sở Thấm đột nhiên hiểu ra, gật đầu.
Đừng thấy cô thích yên tĩnh, thực ra vẫn cần một người nói chuyện với mình.
Rõ ràng, cô là một cô gái rất cần sự mới mẻ.
Vì nó ngon, thậm chí còn ngon hơn cả hạt thông rang của cô.
Sở Thấm tiếp tục ăn, nhìn ánh nắng thiêu đốt, nheo mắt nói: "Giống như bình thường, tôi lấy lương thực đổi với anh nhé? Hay là dùng tiền, thịt cũng được, tôi còn dư một ít thịt gà thịt thỏ hun khói."
*
Nhưng anh không làm như vậy, anh bày dáng vẻ mưa dầm thấm lâu, khiến bây giờ cho dù Sở Thấm không thích anh, nhưng cũng không thể ghét anh, chống cự anh.
Cô bóc một hạt ăn thử, mắt hơi sáng lên: “Chắc là đắt lắm nhỉ!”
Kỷ Cánh Diêu cười nói: “Đắt thì còn tốt."
“Cô cứ yên tâm ăn đi, không tốn công sức gì đâu.” Kỷ Cánh Diêu đỡ trán, không nói thêm gì nữa.
Anh nói: “Hạt điều được trồng ở phía Tây Nam và phía Nam, ở chỗ chúng ta rất hiếm thấy, cô ăn thử xem."
Sở Thấm nhìn ra ngoài cửa, lén lút hỏi: "Anh mua ở kia hả?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.