Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 609: Chương 609
Lúa còn chưa chín, đợi nửa tháng này mới chín, ai biết trời sẽ mưa không ngớt chứ.
Cô ấy đột nhiên sâu kín nói: “Cô và xưởng trưởng Kỷ có quan hệ rất tốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm lắc đầu, rầu rĩ hỏi cô ấy: "Chỉ cần nghĩ đến là có thể à?"
Con người khó có thể chống lại thiên nhiên, ngay cả một cơn mưa phùn kéo dài cũng có thể phá hủy toàn bộ thành quả của một năm.
Sở Thấm đào khoai lang ở sân sau nhà mình ra xem là biết, số khoai lang trong thôn chắc cũng gần giống như vậy.
Còn mạnh hơn cả mưa đá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu hai loại cây trồng này có thể thuận lợi thu hoạch, không cần nhiều, chỉ cần gần giống như trước, thì nửa năm này người trong thôn có lương thực để ăn đủ no sáu phần rồi.
Hai người ngồi im lặng, nhìn mưa thu rơi.
Nhưng lần này vượt qua dự liệu của mọi người, bởi vì cơn mưa kéo dài như mưa xuân vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Sở Thấm, cô ấy tin lời của cô, giữa bọn họ đúng là không có gì cả.
Người trong thôn đội mưa gặt lúa, rất sợ thóc sẽ mốc, bởi vì mốc rồi là không ăn được nữa.
Cơn mưa kéo dài suốt một tháng.
Chương 609: Chương 609
Cô cũng ưu tú như vậy!
Sáng sớm hôm nay cô mượn xe đạp của Sở Thấm, vừa mới dùng xong đem trả, thấy Sở Thấm ở nhà không có việc gì làm, nên cô ấy cũng không vội đi, mà ngồi xuống nói chuyện với cô.
Nhưng trời đã mưa liên tục ba ngày, tuy không lớn nhưng tiếng nhỏ giọt ồn ào khó chịu, khiến lòng người càng thêm phiền muộn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại sao trước đó cô ấy không cảnh báo cho Sở Thấm, bởi vì giờ cảnh báo cũng vô ích.
Trương Phi Yến: “Người khác có lẽ là không được, nhưng cô chắc chắn là được."
Nhưng trời không theo ý người.
Lúa bị hỏng, khoai lang trong đất cũng bị thối, bị úng.
Song, chỉ nửa tháng trước khi thu hoạch, trời bắt đầu mưa dầm dề.
"Tôi nghĩ vụ lúa năm nay phải bỏ mất." Trương Phi Yến đưa mắt nhìn xa xăm nói.
Một lúc lâu sau, Trương Phi Yến mới nói: “Cô định đến nhà máy cơ khí làm việc à?"
Cô biết Kỷ Cánh Diêu thường tránh mặt người khác khi đến nhà cô. Kỷ Cánh Diêu đã đi lính mấy năm, chuyện này cũng làm không xong thì đi lính coi như vô ích.
Trời biết người trong thôn sẽ khóc thành dạng gì, bây giờ chỉ còn trông chờ vào mấy hạt ngô.
Gặt xong thì mang thẳng về nhà, dù sao trời mưa ở nhà cũng không có việc gì làm, đập lúa cũng được.
Trương Phi Yến cảm thấy có chút đáng tiếc, thầm nói: "Cũng là bởi vì anh ấy không cha không mẹ, nếu không với điều kiện này của anh ấy đã được cha mẹ thu xếp xem mắt rồi, làm gì còn cô đơn đến bây giờ."
Trương Phi Yến thầm nghĩ, cũng không đông lắm mà.
Vì trận mưa này nên lúa gần như bị hư hỏng hoàn toàn.
Sở Thấm cũng hiểu tâm tư còn dang dở của cô ấy.
Sở Thấm sửng sốt, mở to mắt nhìn cô ấy: "Quan hệ giữa chúng tôi chưa đến mức tốt thế đâu, nhưng, sao cô lại biết?"
Chỉ khổ những người khác trong thôn, lại phải bữa đói bữa no. May là năm nay rau dại trên núi nhiều, nhà nào cũng có rau dại phơi khô, kết hợp với rau củ tươi, cũng không đến nỗi đói bụng phải ăn rễ cây, vỏ cây như năm ngoái.
Mưa dần dần nhỏ đi, Trương Phi Yến chạy một mạch về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Thấm còn lương thực nên không lo lắng, đưa mắt nhìn ruộng khoai lang và ngô.
Dù mưa nhiều hay mưa to cũng không thành vấn đề, quan trọng là ông phải biết dừng.
Trương Phi Yến: “Mẹ tôi quen một thím làm việc ở trong nhà máy cơ khí, bà ấy nói từng thấy cô đến nhà xưởng trưởng Kỷ."
Mọi thứ dường như đang dần trở lại đúng quỹ đạo, Sở Thấm cũng cảm thấy những năm tháng tồi tệ sẽ qua đi.
Gió mùa thu nổi lên, lá rụng chuyển sang màu vàng.
Sở Thấm ngồi dưới mái hiên, Trương Phi Yến ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại thở dài.
Dù sao cô cũng không vội, nhà cô còn lương thực, nên cô cũng không lo lắng lắm.
Ông trời ơi, kết thúc được rồi đó.
Sở Thấm hiểu ra, là lúc chuyển nhà ăn.
Sở Thấm nói: "Cô cũng có thể áp dụng câu này với tôi."
Trứng gà, trứng vịt, hết giỏ này đến giỏ khác.
Vậy cũng không sao, dù sao thời tiết năm nay cũng luôn thất thường như thế. Nắng rồi lại mưa liên tục, mưa nhỏ như vậy, ngày mai trời nắng sẽ khô ngay.
Lần này khác với mưa đá, tuy là mưa vừa, nhưng có thể kéo dài đến nửa tháng.
Thôn ngày càng kiếm được nhiều tiền, dần dần trở nên giàu có, thậm chí còn dám nghĩ đến việc xây hội trường và sửa sang lại căng tin.
Nói chung, rõ ràng mùa thu vạn vật hoang tàn, nhưng hiếm khi thấy lộ ra dáng vẻ phồn thịnh.
Người trong thôn vừa khóc vừa chửi, ngoài làm vậy ra họ còn có thể làm gì đây?
Nếu không phải Sở Thấm nhìn thấy sắc mặt khó coi của Trương Phi Yến, cô còn thật sự cho là tất cả đều kết thúc rồi.
Lúa chưa chín cũng có thể ăn được.
Cuộc sống mà, luôn có lúc không được như ý.
Trương Phi Yến câm nín, sau khi quen thân rồi, không ngờ Sở Thấm lại có một mặt kiêu ngạo như vậy.
Trong tháng này không phải không có lúc trời không tạnh, nhưng chưa bao giờ tạnh quá một ngày cả.
Cô mếu máo nói: “Chuyển nhà ăn, hôm đó cũng có rất nhiều người."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.