Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 678: Ngoại truyện hôn nhân 1
Hôm nay buổi trưa không ăn ở nhà, anh nấu hơi ít lại một chút, nhưng lượng cơm vẫn đủ cho hai người ăn tối.
Những người thân họ hàng như thím Sở, cậu út Dương cùng dì Dương thì tất nhiên không cần phải nói, bất kể cô có làm lễ cưới hay không thì họ đều sẽ tặng quà.
Cô không nói thì Kỷ Cánh Diêu cũng hiểu được, nhà có một đống bí mật, làm sao họ dám tổ chức ở đây.
Nhưng Kỷ Cánh Diêu không muốn, từ khi hai người biết nhau cho đến lúc kết hôn cũng đã bao nhiêu năm. Với anh thì khó khăn lắm họ mới được kết hôn, tất nhiên hôn lễ phải đẹp đẽ hoàn hảo nhất.
Kỷ Cánh Diêu: "... Nhà hàng ở thôn."
Sở Thấm cũng không gấp, cô nói: "Không sao, chúng ta tạm thời không thiếu quần áo."
Kỷ Cánh Diêu cũng cảm thấy nhà hàng của nhà máy cơ khí là lựa chọn hàng đầu, ngay trong hôm đó anh đã không kiên nhẫn được mà kéo Sở Thấm chạy tới nhà máy cơ khí.
Anh không dám chọc Sở Thấm tiếp, rõ ràng là Sở Thấm đã có chút không nhịn được. Lỡ như anh chọc cho cô nương này nổi tính bướng bỉnh, để cô bỏ mặc mọi thứ mà la hét thì không biết nên làm thế nào cho phải.
Hôm nay là ngày tốt Kỷ Cánh Diêu lựa chọn kỹ càng, Sở Thấm cũng đã quan sát thời tiết từ hai ba ngày trước.
Giám đốc bộ phận hậu cần nói: "Chà, rốt cuộc hai người cũng kết hôn rồi, chúc mừng chúc mừng nhé."
Thật ra ở thời đại này, không phải ai kết hôn cũng sẽ làm tiệc rượu, có thể nói chỉ ai dư tiền mới làm.
Sở Thấm không biết được đêm hôm đó Kỷ Cánh Diêu xem được bao nhiêu cảnh phim, nhưng dù sao cô cũng không nhìn thấy được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mười năm qua cô đã đưa đi bao nhiêu tấm vải đỏ, bao nhiêu trứng gà, bao nhiêu chậu gỗ bao nhiêu tiền chứ, thật sự nếu không làm hôn lễ thì làm gì thu lại được những thứ này.
Kỷ Cánh Diêu rất thích nghe cô nói "Chúng ta", anh vội bày tỏ: "Nhất định sẽ có, bữa nào anh sẽ hỏi thử xem có ai có phiếu đổi máy may không."
Thế nhưng nhà máy cơ khí của rạp chiếu bóng chỉ mở vào Chủ nhật, nên hôm nay chỉ có thể tới thị xã xem chiếu bóng.
Kỷ Cánh Diêu: "Đúng vậy."
Bình thủy ở nhà làm bằng tre, Sở Thấm dùng đã lâu, hiện giờ giữ ấm không tốt lắm.
Sở Thấm chưa thỏa mãn, trước khi ra cửa còn nhìn một chiếc máy may, nói: "Nếu chúng ta có cái này thì tốt quá, về sau có may hay khâu quần áo gì cũng tiện lợi hẳn."
Giám đốc cũng không thể tin: "Chưa chọn được sao?"
Quả thật không thiếu, sau khi Kỷ Cánh Diêu từ từ dời đồ dùng hàng ngày sang nhà Sở Thấm, căn nhà vốn cũng khá lớn của cô lại bị các loại đồ lấp đầy.
Sau khi về nhà, anh nhìn em em nhìn anh, một lát sau cả hai đứng dậy, một người đi lấy giấy và bút, một người đi ra xem lịch.
Người khác còn phải đi làm.
Ông ấy khá ngạc nhiên, bởi vì không phải ai trong xưởng cũng đánh cược xem khi nào trưởng xưởng Kỷ có thể hiện thực hóa giấc mơ theo đuổi đó hoa xinh đẹp này.
Sau khi kết hôn, Kỷ Cánh Diêu nói với mọi người là anh dọn vào nhà cô chứ không phải là Sở Thấm đến nhà máy cơ khí, chuyện này làm cho người trong thôn mở rộng tầm mắt.
Anh suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng buồn phiền.
Sở Thấm: "..."
Mỗi tuần Kỷ Cánh Diêu chỉ nghỉ nửa ngày chủ nhật, còn lại ngày nào cũng phải đi làm.
Kỷ Cánh Diêu đã xem vô số lần trong xưởng, nhưng anh rất yêu thích loại hình điện ảnh này, chính là kiểu có xem một trăm lần vẫn hứng thú bừng bừng như cũ, xem không chớp mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giám đốc bộ phận hậu cần cũng quen thuộc đối với chuyện này, dẫu sao trong nhà máy cũng có không ít người chọn nhà hàng ở nhà máy cơ khí để làm đám cưới.
Chuyện này phải tìm ai?
Thế nhưng mà đây đều là chuyện sau này.
Sở Thấm: "Vậy có thể tạm ngừng không?"
Bộ phim điện ảnh hạ màn, sau đó đèn điện bật lên trong rạp chiếu bóng mờ tối.
Cô yên lặng ba giây.
Trừ cái này ra thì hầu hết mọi thứ đều tốt, đặc biệt là trong chuyện làm việc nhà.
Ngay lúc này, Sở Thấm cũng có chút ngẩn ngơ, hình như đến giờ cô mới thật sự cảm nhận được việc kết hôn.
Hai người dắt tay nhau đi khỏi rạp chiếu bóng.
Sở Thấm sờ bụng: "Đói không?"
Từ sáng sớm hôm nay thức dậy, nụ cười chưa bao giờ biến mất trên mặt Kỷ Cánh Diêu, anh lắc đầu: "Không cần, nhưng hiếm khi chúng ta ăn mặc trang trọng như hôm nay, không chụp mấy tấm hình thì tiếc lắm."
Hai người đi vào, vui vẻ thích thú dạo quanh một vòng, sau đó mang một cây vải bông màu đỏ cùng một chiếc bình thủy ra ngoài.
Hai người vô cùng ăn ý, mỗi ngày đi làm anh sẽ làm xong bữa sáng trước rồi mới đi, còn Sở Thấm thì ngày nào cũng nấu xong cơm tối trước khi anh tan việc về nhà.
Cô là nhân sĩ của xã mà, nếu để cho cô phát biểu gì đó trước mặt thật là nhiều người, bảo cô mời rượu trước mặt thật là nhiều người, cô...
Thế nhưng những người khác thì phải tùy vào mỗi người.
Kỷ Cánh Diêu không muốn về, nhưng đồ đạc của anh còn chưa chuyển sang đây hết, quần áo vẫn còn ở nhà máy cơ khí, nên anh cũng chỉ có thể về nhà.
Hai người phải lên thị xã để lấy giấy chứng nhận kết hôn, trước đó thì phải đến tiệm chụp hình chụp mấy tấm, sau đó mới đi lấy giấy.
Hai người chụm đầu ngồi đó nghiên cứu suy nghĩ, đến khi trời tối, trăng sáng dâng lên mới đột nhiên giật mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưa chọn xong đã vội tới đây?!
Nghĩa là sao?
May là ở nhà có cơm thừa, là phần cơm sáng sớm còn dư lại.
Xã cung ứng trong thị xã không đủ dùng, Sở Thấm còn tưởng rằng họ sẽ mở hai xã cung ứng mới, ai mà ngờ được lại mở hẳn một cửa hàng bách hóa.
Nhưng cả hai cũng không vội về nhà mà đi rạp chiếu bóng.
Vẫn là cái từ đó: Hoàn hảo nhất có thể.
Nhà Kỷ Cánh Diêu cũng có một cái bình thủy, nhưng mấy đồ này thì có nhiều cũng tốt, càng đừng nói tới chuyện bây giờ bình thủy ở cửa hàng bách hóa bán đều làm bằng sắt.
Hiện tại trong huyện có hai rạp chiếu bóng, một ở thị xã, một cái khác ở nhà máy cơ khí.
Bước ra ngoài thì thấy trời đã gần chạng vạng tối.
Kỷ Cánh Diêu gật đầu.
Sở Thấm thắc mắc: "Đăng ký kết hôn cũng cần hình sao?"
Nghĩ tới đây, cô liền hào hứng kéo Kỷ Cánh Diêu chạy tới cửa hàng bách hóa. Đến cửa, nhìn chữ trên bảng hiệu, Sở Thấm không khỏi cảm khái: "Huyện chúng ta thật sự càng ngày càng tốt, giờ có cả cửa hàng bách hóa."
Kỷ Cánh Diêu ho nhẹ hai tiếng, đây không phải là do quá mức kích động sao.
Đối với Sở Thấm thì như vậy là nhanh vô cùng, nhưng hiện nay cũng có khối người quen biết nhau hai ba tháng đã kết hôn rồi.
Mời cưới thì sao?
Nhưng dù có cần thì cũng không kịp, hình chụp xong phải đợi một tuần sau mới tráng ra được mà.
Tại sao? Bởi vì trong tỉnh đã có một nhà máy xe đạp, nhưng lại không có nhà máy làm máy may.
Nghĩa là khi đi nhận giấy hôn thú, người ta cũng sẽ lãnh được một ít hàng hóa hoặc là tem phiếu.
Thịt kho mang về được hâm nóng lên, sườn xào chua ngọt cũng được cho lên chảo, cắt thêm một ít hành tỏi vào xào nóng lại, cuối cùng xào thêm một đĩa cải xanh thanh đạm ngon miệng, hai người cứ thế giải quyết xong cơm tối.
Còn nữa là phần thưởng mỗi ngày chơi game thắng được phải ăn ngay, không thể cất giữ. Nhưng vấn đề đó không lớn, đến nay Sở Thấm cũng không sống dựa vào những phần thưởng này nữa, ngay cả mì lạnh nướng cô cũng làm lại được rồi.
Cô muốn c·h·ế·t.
Trước đây làm sao cô có thể dự đoán được chứ? Vậy mà giờ bản thân đã đồng ý nắm tay cùng một người, cùng sống chung quãng đời còn lại.
Sở Thấm thì không muốn làm cho lắm.
Chân trời dần dần hiện ra ánh nắng chiều đỏ rực, có chim én bay lượn trên không trung, đôi khi hót lên thánh thót. Thỉnh thoảng có gió xuân thổi tới khiến người ta thích thú vô cùng, bao buồn phiền đều tan đi hết.
Mắt Sở Thấm sáng lên: "Nhà hàng của nhà máy cơ khí?"
Chương 678: Ngoại truyện hôn nhân 1
Sở Thấm thì chỉ mới xem lần thứ hai.
Sở Thấm đã dẹp hết những thứ khác người như kiểu đèn pin siêu mạnh, chẳng qua là từ trước đến giờ hệ thống không cho ra những thứ vượt quá năng lực sản xuất của thời này, phần lớn thứ cô nhận là những thứ có thể mua được, cho nên Sở Thấm kiểm tra hết nửa ngày cũng không bỏ ra được bao nhiêu thứ khác người.
Hơn nữa, mỗi ngày Kỷ Cánh Diêu chỉ cần đạp xe nửa tiếng đi làm là được, cũng không tính là xa, nếu so sánh thì đương nhiên là ở nhà Sở Thấm tốt hơn.
Cô vui vẻ nói tiếp: "Một cái là phiếu vải, một cái để đổi đồ ở cửa hàng bách hóa! Phiếu vải thì nhà chúng ta không thiếu, tháng nào anh cũng được phát, mấy tháng là có thể may quần áo cho anh. Nhưng phiếu đồ cửa hàng bách hóa thì chúng ta cần đó, cái này lại còn đổi được bình thủy nữa."
Sao có thể chứ, lúc này phải ưu tiên nhiệm vụ, cho dù là anh xin nghỉ thì hôm đó cũng không có ai tới tham gia.
Còn thức ăn cũng có luôn, là đồ ăn thừa hồi trưa xách về từ tiệm cơm quốc doanh.
Người khác nói câu này Sở Thấm sẽ không tin lắm, nhưng Kỷ Cánh Diêu đã nói thì Sở Thấm rất tin tưởng.
Lần thứ nhất là ở nhà máy cơ khí, lúc ấy cô đi trễ, đã không có chỗ ngồi ở hàng trước lại còn bị chen lấn vô cùng mệt mỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng chỉ một câu nói của Kỷ Cánh Diêu đã khiến cho cô thay đổi suy nghĩ.
Sở Thấm thì rất vui vẻ nhìn hai tấm vé: "Không có sao, nhận được hai cái này cũng không tệ."
Bây giờ đã gần đến tháng năm, tháng năm là thời điểm làm nông bận bịu, Kỷ Cánh Diêu cũng nhận được yêu cầu đi công tác khắp nơi.
Muốn mua được hai món đồ này thì sẽ phải đến Cục kinh doanh để phê duyệt, phê chuẩn chính là "Phiếu" của bọn họ, không có một chút giao thiệp thì rất khó để được duyệt.
Sau đó lại anh nhìn em em nhìn anh, Sở Thấm hỏi anh: "Tối nay anh định ngủ ở đâu? Hay là anh cứ về trước đi."
Lấy giấy hôn thú xong, Kỷ Cánh Diêu rất nôn nóng muốn làm lễ cưới, bởi vì ở nông thôn, làm đám cưới có thể còn quan trọng hơn cả đăng ký kết hôn.
Ông ấy lại cười cười rồi nói: "Thức ăn là do hai người chuẩn bị hay là bếp ăn trong xưởng hỗ trợ chuẩn bị. À đúng rồi, khi nào thì hai người làm đám cưới, nhà ăn số 8 trong xưởng đã xây xong, đang có kế hoạch đưa vào sử dụng. Nếu hai người chọn ngày gần đó thì cứ dùng luôn nhà ăn số 8 để tổ chức, cũng để cho nhà ăn phục vụ đồ ăn và lẩu cho tiệc rượu luôn."
Bọn họ phải về nhà, trên đường đã dần có nhiều người mang băng đỏ trên tay áo. Bởi vì trong tay có giấy hôn thú, hai người vai sóng vai đi tới trước, không hề có chút sợ sệt.
Hôm đi đăng ký kết hôn là một ngày cuối xuân đầu hè, hoa đào trong thôn đã rụng đi, hoa đào trên núi vẫn còn nở rộ.
Hai vợ chồng mới cưới đi dạo cửa hàng bách hóa xong lại đến tiệm cơm quốc doanh.
Cuối cùng cô so sánh cả nửa ngày, phát hiện thay đổi lớn nhất chỉ là chiếc giường chật đi một nửa, cũng may năm đó cô đã làm giường quá lớn, hoàn toàn chứa được hai người.
Sở Thấm cười cười, cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người ở nông thôn thường nấu thức ăn cho cả một ngày từ sáng, nhưng nhà Sở Thấm thì chỉ bao gồm buổi sáng cùng cơm trưa, nói cách khác một ngày cô chỉ cần làm một bữa cơm, không phải như vậy nhàn nhã hơn rất nhiều sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, hai người tiếc nuối về nhà.
Sở Thấm cũng muốn như vậy, như vậy thì tốt biết bao!
Xem gì? Nhìn thì thấy có bộ <Cuộc chiến địa đạo> mới vừa ra mắt không bao. Dĩ nhiên, nói là không bao lâu chứ thật ra thì nó đã được công chiếu từ năm ngoái.
Ở thời đại này, giấy hôn thú rất đơn sơ. Nhưng đặc biệt ý nghĩa ở chỗ, mặt sau giấy hôn thú nhận được sẽ có những dấu mộc để nhận hàng hóa cung ứng.
Phần lớn người ta chỉ làm lễ nhỏ, mọi người tới tham gia sẽ tặng vài miếng đường phèn, mọi chuyện cứ thế là xong.
Sở Thấm nắm tay, nhấn mạnh: "Em không muốn tổ chức lớn, càng không muốn làm ở nhà chúng ta."
Hơn nữa có lẽ không làm cũng thật sự không được, thím Sở và dì Dương sẽ thay nhau tới khuyên, đến lúc đó cô phiền c·h·ế·t.
Bọn họ ăn được mấy món ngon trong tiệm cơm quốc doanh, những thức ăn này là do Kỷ Cánh Diêu đặt trước từ hôm qua, họ ăn xong còn đóng hộp mang về.
Đừng nói là chen lên phía trước, đến cả đứng ở phía sau, thậm chí đứng hẳn lên băng ghế cũng không nhìn thấy!
Kỷ Cánh Diêu là người quyết định, anh muốn chọn một ngày hoàng đạo.
"Được rồi." Cuối cùng Sở Thấm cắn răng đồng ý.
Hai vợ chồng trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ phải mất một thời gian rất dài để xác định quan hệ giữa hai người, nhưng khoản thời gian từ khi xác định quan hệ đến lúc đăng ký kết hôn thì chỉ cần mấy tháng.
Bọn họ chạy trên đường mòn ở nông thôn, bởi vì đường đã được sửa nên rất bằng phẳng, rộng rãi hơn trước rất nhiều.
Kỷ Cánh Diêu gật đầu lần nữa.
Cô hỏi Kỷ Cánh Diêu: "Vậy là chúng ta kết hôn rồi sao?"
Từ từ đã, họ vẫn còn chưa chọn được ngày làm lễ nữa.
Buổi trưa hôm nay họ ăn khá ngon, cả ba món ăn đều có thịt.
Không ngoài dự tính, cả ngày hôm nay bầu trời quang đãng.
Sở Thấm thì trừ những lúc rảnh đột xuất, gần như ngày nào cô cũng phải làm việc.
Sở Thấm ăn gì chứ không ăn thua thiệt.
Mà cũng bởi vì là ở nhà mình, cho nên cuộc sống sau khi bước vào hôn nhân cũng tốt hơn tưởng tượng của Sở Thấm một chút, cô cũng không có cảm giác khó thích nghi gì.
Năm ấy cô hai mươi chín tuổi, bước vào cuộc sống hôn nhân cùng Kỷ Cánh Diêu.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, nhà Sở Thấm thoải mái hơn so với khu nhà tập thể. Một mình căn nhà chiếm hết ngọn núi nhỏ, mái nhà tựa như pháo đài, còn có thực vật rậm rạp che khuất tầm mắt, đâu phải thứ căn nhà ống nhỏ mấy chục mét vuông có thể so sánh.
Buổi sáng anh sẽ nấu khá nhiều cơm, thường thường nấu một lần nửa thùng gỗ, đủ cho bọn họ ăn một ngày.
Vậy có thể làm gì?
Được rồi, dù gì cũng là lần đầu cô kết hôn, còn rất lạ lẫm với mọi thứ, cô cũng không ngại để Kỷ Cánh Diêu dẫn mình đi dạo khắp nơi trong thị xã.
"Chỉ có điều là…" Anh vội nói ngay trước khi thấy vẻ thất vọng ánh lên trong mắt Sở Thấm: "Nếu em muốn tổ chức ở nhà hàng của nhà máy cơ khí cũng được, quả thật ở nhà máy có thể dành ra mấy bàn, hơn nữa đất trống ở đó rất nhiều, phòng bếp cũng lớn, anh sẽ tìm mấy người thợ cả Vương nhờ hỗ trợ một chút."
Kỷ Cánh Diêu nói: "Đi nhà hàng!"
Cô đến hàng cuối cùng, leo lên cho Kỷ Cánh Diêu cõng, sau đó anh đứng lên trên băng ghế.
Vậy ngủ chung thì sao? Còn chưa ngủ chung.
Sở Thấm càng nghe càng hài lòng, cô liền nói: "Đến lúc đó chúng ta cũng không cần đi khắp nơi tìm đầu bếp hay mượn bàn nữa!"
Dựa theo thông lệ trong thôn thì người ta sẽ làm tiệc mừng trước rồi mới đi đăng ký kết hôn sau, thế nhưng hai người lại làm ngược lại, chuyện này khiến Sở Thấm có chút rầu rĩ.
Tìm giám đốc bộ phận hậu cần.
Hai vợ chồng đạp xe về nhà.
Chỉ có điều là phiếu đổi máy may còn khó lấy hơn so với phiếu xe đạp.
Hai người chụp hình xong, mấy phút sau đi đăng ký kết hôn.
Kỷ Cánh Diêu cũng không khuyên nhủ nhiều đối với sự kháng cự của Sở Thấm, anh chỉ nói: "Nếu không làm đám cưới thì sẽ khó được mọi người tặng quà cưới đó nha."
Kỷ Cánh Diêu lật qua lật lại ngắm nghía tờ giấy hôn thú trong tay mãi, nụ cười càng rực rỡ. Thật lâu sau, anh mới lên tiếng: "Anh nhớ trên giấy hôn thú của bạn anh có đến tận bốn dấu mộc, chúng ta thì chỉ có hai cái. Nhưng mà do giấy chứng nhận của cậu ta được làm ở thành phố lớn, nhiều dấu mộc cũng bình thường."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.