Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114: Chương 114
Mã Ái Vân thoáng cái đã hoàn hồn. Ban nãy Lưu Thải Nga một mực không chịu thừa nhận những chuyện mình đã làm, bà cực kỳ tức giận nên không ngăn cản thằng Hai báo công an. Bà cũng đã nghĩ tới hậu quả, cùng lắm là bị mọi người chê cười, nhưng dù không muốn cũng phải chịu.
Tưởng Chính Hoa trầm ngâm chốc lát, liếc nhìn Lưu Thải Nga, không chắc lời xin lỗi của cô ta có bao nhiêu phần thật lòng. Nhưng nếu cô ta thật sự tình nguyện đi tự thú thì cứ để cô ta đi, vì thể diện của nhà họ Tưởng, anh sẽ không mời công an đến nhà, trực tiếp bắt cô ta đi, không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện.
Giang Nguyệt Vi nghe xong hơi ngạc nhiên: “Chính Quang muốn ly hôn cô ta sao?”
Chương 114: Chương 114
Nghe anh nói xong, Lưu Thải Nga không quay đầu lại mà đi một mạch ra khỏi nhà chính, Tưởng Chính Quang vội vàng đuổi theo.
Mã Ái Vân nghe vậy thì càng tức giận hơn: “Cho tới bây giờ mẹ chưa từng giục giã họ sinh thêm con, cũng chưa từng ghét cô ta chỉ vì cô ta sinh ba con gái. Mỗi lần cô ta sinh con, mẹ đều phục vụ cô ta trong những ngày cô ta ở cữ.
Thái độ thay đổi 180 độ như vậy là sao? Chẳng lẽ do Tưởng Chính Quang khuyên bảo?
Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày: “Cô ta bỗng nhiên thay đổi thái độ như vậy thì sẽ bị xử lý như nào? Tạm giam đến hết Tết rồi thả ra hay là...”
Gương mặt Tưởng Chính Hoa hiện lên vẻ mệt mỏi, anh giơ tay day mi tâm: “Sắp Tết rồi nên đồn công an cũng nghĩ lễ, hiện tại đang đóng cửa. Chờ nghỉ Tết xong, họ mới chính thức xử lý vụ án.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy mọi chuyện tạm yên ổn nhưng trong lòng Mã Ái Vân như nổi sóng. Bây giờ Lưu Thải Nga làm ra chuyện như vậy, mai mốt nhà họ có công việc gì đều nhờ Tống Xuân Ninh gánh vác, thế nên Mã Ái Vân thấy cô ta hỏi thì cũng không giấu giếm, kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cô ta nghe.
Tưởng Chính Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Giang Nguyệt Vi: “Việc này anh cũng phải đi một chuyến, em ở nhà với mẹ, lát nữa mệt mỏi thì ngủ đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Xuân Ninh bàng hoàng, cô ta không ngờ Lưu Thải Nga thường thường như bao người khác, ấy thế mà não như thể bị úng nước, định hãm hại Giang Nguyệt Vi sinh non chỉ vì muốn đưa con gái của mình cho bọn họ nhận nuôi?
Tuy rằng việc báo công an khiến Chính Quang vô cùng khó xử nhưng cứ nghĩ đến thủ đoạn và mục đích của Lưu Thải Nga là lửa giận trong Tưởng Chính Hoa lại bùng nổ. Anh lạnh lùng nói: “Không có chuyện đó đâu. Tuy rằng hiện tại cô ta và Chính Quang chưa ly hôn, lại còn tự thú nữa, nhưng cô ta độc ác như vậy, anh không định tha cho cô ta. Không nhốt cô ta vào tù dăm bữa nửa tháng thì sau này cô ta vẫn sẽ tái phạm.”
Mã Ái Vân và Tống Xuân Ninh vẫn đang giận sôi máu, còn Giang Nguyệt Vi lại mệt rã rời vì một ngày rùm beng. Bây giờ mọi chuyện tạm êm xuôi, cô nói với Mã Ái Vân rằng mình muốn nghỉ ngơi, sau đó cô ngủ suốt buổi trưa. Đợi đến khi cô thức dậy, trời đã tối sầm, người đàn ông ngồi ở mép giường nhìn cô.
Cô vội ngồi dậy, hỏi: “Sao rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Nguyệt Vi biết có lẽ anh sợ Lưu Thải Nga lật lọng nên gật đầu. Tưởng Chính Hoa thấy cô đồng ý thì đi cùng Tưởng Phúc Dân đến đồn công an.
Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Cô ta thừa nhận tất cả. Chung quy là cảm thấy gia cảnh nhà chúng ta tốt, vì tương lai con cái nên mới muốn hãm hại em sinh non rồi gửi con cho chúng ta nhận làm con nuôi. Nói thẳng ra là cô ta tham lam, ích kỷ, chỉ khổ Chính Quang và mấy đứa nhỏ bị cô ta làm liên lụy.”
Bây giờ Giang Nguyệt Vi không muốn tìm hiểu tâm tư của cô ta, cô ta đã phạm pháp thì hãy gánh chịu hậu quả đi.
“Chính Quang đề nghị ly hôn rồi.” Tưởng Chính Hoa nói: “Nhưng bây giờ Lưu Thải Nga bị giam giữ, thủ tục ly hôn không thể hoàn thành ngay được. Nói chung là phải đợi chuyện này được giải quyết xong mới tính tiếp được.”
Giang Nguyệt Vi thấy bà giận dữ nói đi nói lại, bèn nói thẳng: “Có lẽ cô ta cảm thấy mình chỉ sinh được con gái, sợ mẹ ghét. Nếu có thể gửi một đứa nhỏ cho chúng con nhận nuôi thì họ sẽ dễ dàng sinh thêm đứa nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ta buột miệng thốt lên: “Cô ta bị điên à?”
Tống Xuân Ninh lập tức nói: “Ghét đâu mà ghét, có cái gì tốt mẹ đều chia đều cho các cháu, có việc thì cũng chia đều cho mấy đứa nhỏ cùng nhau làm. Có chăng là cô ta ghét chính con gái của mình ấy nhỉ?”
Có điều bây giờ Lưu Thải Nga bỗng nhiên thay đổi thái độ. Nếu có thể không làm to mọi chuyện, giải quyết trong êm đềm thì thể hiện nhà họ Tưởng sẽ không bị ảnh hưởng, mấy đứa nhỏ cũng không biết mâu thuẫn của người lớn, đây là điều tốt nhất.
Mọi ngày Tưởng Chính Quang và Lưu Thải Nga thường xuyên cãi vã nên mấy hàng xóm ở gần thấy bọn họ cùng đi ra ngoài thì không cảm thấy có gì bất thường. Một hồi sóng gió tạm thời được kết thúc bởi một dấu chấm.
Anh lạnh nhạt nói: “Được, tôi xem cô khai nhận với công an như nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Xuân Ninh nghĩ ngợi một lát, quả đúng như những gì Mã Ái Vân nói. Hồi sinh Nha Nha, Lưu Thải Nga không có sữa, ban đêm Nha Nha quấy khóc quá khiến cô ta bực bội, mắng chửi đứa bé nhiều đến nỗi bọn họ cũng nghe thấy. Mã Ái Vân sợ cô ta không chăm được con nên khi hết thời gian ở cữ, bà thường xuyên bế đứa bé về chỗ mình. Kể cả với hai người con gái còn lại của cô ta cũng vậy, có cái gì tốt bà đều chia cho chúng, nào có ghét bỏ cơ chứ?
Ngày mai là ngày cuối cùng của năm cũ, Giang Nguyệt Vi cũng đã nghĩ đến tình huống này: “Cô ta nhận sự nhận lỗi không?”
Nghe bà nói vậy, Giang Nguyệt Vi bỗng cảm thấy rất có khả năng này. Dù không có cô, có lẽ Lưu Thải Nga vẫn giữ khư khư suy nghĩ đó. Cô không thể hiểu được Lưu Thải Nga, cũng không biết rốt cuộc Lưu Thải Nga yêu thương con hay căm hận con. Nếu Lưu Thải Nga căm hận con gái mình, nào có chuyện cô ta chọn gia đình có điều kiện tốt như gia đình cô để gửi làm con nuôi. Còn nếu bảo cô ta yêu thương con, nhưng cô ta lại làm ra loại hành động quá quắt với con gái. Cô ta đúng là kẻ điên.
Bọn họ vừa bước chân ra khỏi nhà thì Tống Xuân Ninh dẫn mấy đứa nhỏ quay về. Cô ta nhìn chằm chằm về phía họ, đến khi không thấy bóng dáng họ đâu nữa mới quay về. Vừa vào đến cửa, cô ta bảo con trai mình dẫn em gái đi chơi, còn cô ta bế Nha Nha đi tìm Mã Ái Vân hỏi xem tình hình như nào.
Thấy mọi người không lên tiếng, Mã Ái Vân bèn kéo Tưởng Chính Hoa: “Thằng Hai.”
Tưởng Chính Hoa hoàn hồn, nhìn Tưởng Chính Quang: “Chính Quang, cô ta thật sự nghĩ vậy à?”
Mã Ái Vân sa sầm mặt: “Mọi người đều là phụ nữ, con cái là m.á.u thịt từ chính cơ thể mình, chúng ta không thương con thì ai thương con? Cô ta thì ngược lại, không cần con mình, lại còn muốn đưa cho người khác. Nếu không có các con, mẹ đoán có lẽ cô ta còn định tặng con cho người ngoài.”
Hết thời gian ở cữ, mẹ sợ cô ta ngủ không ngon, hầu hết mấy đứa nhỏ đều ngủ với mẹ. Bây giờ quần áo của mấy đứa nhỏ hầu như là do mẹ giặt, nếu con không tin thì cứ hỏi chị dâu Cả mà xem.”
Mã Ái Vân cũng giận sôi máu: “Mẹ vẫn không hiểu tại sao cô ta nhất quyết muốn đưa con cho vợ chồng Chính Hoa nhận nuôi. Hôm nay Chính Hoa cũng khó xử lắm, sau này một mình thằng Ba nuôi nấng ba đứa con chắc chắn sẽ rất vất vả. Rốt cuộc trong đầu cô ta chứa cái gì vậy?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
