Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Yểu Khước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Tề Ngọc Trân không hề bị lung lay.
An Lâm là người đầu tiên đi ăn cơm ở nhà xã viên, Tiết Quốc Thụ và Tống Tầm Chu cũng lần lượt đi ăn cơm ở nhà các xã viên khác.
Tề Ngọc Liên khá cao ráo, cao hơn phân nửa phụ nữ trong đội sản xuất.
Hai chị em Tề Ngọc Trân và Tề Ngọc Liên ngủ chung một phòng.
Thanh niên trí thức mới đến đây vài ngày, rất dễ gặp phải các tình huống thường gặp.
Tề Ngọc Trân đến khu vực của tiểu đội 4, thấy thanh niên trí thức họ Canh đang nằm dưới gốc cây.
“Không được đâu, bây giờ đến lượt ba làm đại đội trưởng, chúng ta phải cố gắng hết sức, như vậy thì ba mới có thể tái đắc cử.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời dặn này chủ yếu nhắm vào hai đứa con trai và đứa con gái út, trong bốn đứa con thì chỉ có con gái cả tính tình hiền lành, không hay cãi vã.
Trước đây ba là phó đội trưởng, bây giờ coi như đã chính thức được làm “quan lớn”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tề Ngọc Liên rất muốn đi theo chị gái nhưng chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ thầm ở trong đầu, cuối cùng đành chào Tề Gia Lệ một tiếng, sau đó đi theo hai anh trai làm việc.
Chủ yếu vì cô ấy chung tiểu đội với Tề Nhị Nha, hai người nói chuyện khá hợp gu, thế nên An Lâm đã không chút do dự chọn nhà của Tề Nhị Nha.
Tề Nhị Nha thở dài nặng nề.
Sáng sớm, mặt trời mọc làm mọi người cảm thấy ấm áp, nhưng khi bắt đầu lao động thì lại không còn cảm giác ấm áp đó nữa.
Về phần Tống Tầm Chu, nói chính xác hơn là anh lấy cơm rồi mang ra ruộng ăn, không ở lại nhà của kế toán quá lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tề Gia Lệ không đi theo Tề Ngọc Trân, mà ở lại cánh đồng nơi hai chị em đang làm, xem tiểu đội 1 có ai vắng mặt không.
Nhưng trong mắt Tề Ngọc Trân, em gái mình vẫn còn là một đứa trẻ.
Tiểu đội 1 nhà Tề Ngọc Trân đông người nhất nên không cần thêm thanh niên trí thức.
Trước kia đội sản xuất Phong Đăng chưa từng có thanh niên trí thức gia nhập, năm nay đột nhiên lại tới, thế nên các xã viên trong đội cũng cảm thấy mới mẻ trong vài ngày.
…
Nhưng vừa vào mùa thu hoạch, cô ấy mệt đến mức không muốn nói chuyện, ăn cơm còn không nổi nên tối đến là ngủ luôn, không có sức để tâm sự nữa.
Tề Gia Lệ tìm Tề Ngọc Trân chính là vì việc này.
“Cháu không có suy nghĩ đó đâu ạ, chị Gia Lệ làm rất tốt, cháu hoàn toàn tin tưởng chị ấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm thanh niên trí thức với năm tính cách khác nhau, việc nấu nướng vẫn chưa thống nhất được.
Tề Ngọc Liên: "Em biết rồi, sau khi ba lên làm đại đội trưởng, công việc cũng bận hơn trước rất nhiều."
Tề Ngọc Trân lại không nghĩ xa như vậy:
Đại đội trưởng nhiệm kỳ trước liên nhiệm mấy nhiệm kỳ, là một vị đội trưởng có trách nhiệm, lý do từ chức là do năm nay trong lúc cứu trợ bão lũ đã té ngã bị thương, tuổi đời cũng không còn trẻ, gia đình lo lắng cho sức khỏe của ông ấy nên đã kêu ông ấy nghỉ hưu sớm.
Nhưng không nhớ nổi, hoàn toàn không nhớ nổi.
“Em thấy mệt thì đừng có cố quá, chị thấy các bạn lớp 6 khác không ai gắng sức làm như em đâu.”
Sau khi tỉnh dậy lại là một ngày mới bắt đầu.
Ngày đầu tiên nhóm thanh niên trí thức đến, chỉ cần nhìn quần áo họ mặc thôi đã thấy hoàn cảnh gia đình của mỗi người không giống nhau.
Dù là đa9i đội trưởng nhiệm kỳ trước hay bây giờ, miễn là không xin nghỉ thường xuyên, họ đều sẽ ký tên.
Đại đội trưởng dễ ký tên, còn tiểu đội trưởng và người ghi điểm thì khó hơn, trừ khi là việc rất quan trọng, còn nếu không thì họ sẽ không ký.
Không cần nghe các thanh niên trí thức khác nói, Tề Ngọc Trân cũng đã nghe em gái kể không ít chuyện liên quan đến họ.
Tề Ngọc Trân cũng đã đoán chừng được nguyên nhân thanh niên trí thức họ Canh kia tại sao lại bị ngất, bèn hỏi rõ cô ấy ở đâu rồi lập tức đi tới.
Đại đội trưởng phải ở tuyến đầu trong những ngày bão lũ, nên dễ bị thương hơn bình thường.
Đội sản xuất Phong Đăng chia thành 6 tiểu đội, 5 thanh niên trí thức được phân vào từ tiểu đội 2 đến 6.
Dù không bị ngã, nhưng rất dễ mệt mỏi đến mức đổ bệnh.
...
Tiểu đội 1 có những người "quyền cao chức trọng" trong đội như đại đội trưởng, phó đội trưởng... Nhưng dù thân phận ra sao, ai phải lao động thì bắt buộc phải lao động, không có trường hợp nào là ngoại lệ.
Tề Ngọc Liên thấy Tề Gia Lệ đi về phía mình và chị gái, trong lòng căng thẳng vô cùng.
Tới mùa thu hoạch, các trường tiểu học và trung học trong xã sẽ cho học sinh nghỉ để phụ giúp gia đình.
Sau khi ba làm đại đội trưởng, mẹ cũng dặn con cái trong nhà rằng đừng ỷ ba là đại đội trưởng mà ức h**p người khác.
Ba là đại đội trưởng, nên Tề Ngọc Liên chỉ có thể phàn nàn vài câu với chị, nhưng nếu có mẹ ở đó thì cô ấy sẽ không dám hé răng nửa lời.
Cô ấy chưa thành niên nên không được tính điểm lao động người trưởng thành, ra ngoài ruộng chủ yếu là để giúp chị.
Trong số những người đăng ký làm người ghi điểm trước đây, chỉ có Tề Gia Lệ là đáng tin cậy. Nhưng giờ Tề Ngọc Trân đã thành niên, hoàn toàn có thể để cô làm người ghi điểm.
Thấy không còn chuyện gì nữa, Tề Ngọc Trân bèn trở về nhà.
Thanh niên trí thức họ Canh có tính cách khá trầm lặng, có thể nói nhưng lại không thích nói, sự hiện diện quả thật là thấp vô cùng.
An Lâm ở tiểu đội 3, vào vụ thu hoạch trong đội sẽ cung cấp cơm trưa nên cô ấy chọn đến ăn cơm sáng và cơm tối ở nhà Tề Nhị Nha, đổi lại sẽ đưa cho gia đình Tề Nhị Nha phiếu gạo và đồ ăn của mình, rồi mỗi bữa còn bù thêm một đồng tiền.
Thấy Tề Gia Lệ đi tới, Tề Ngọc Liên cũng không dám thì thầm to nhỏ với chị nữa, tiếp tục chăm chỉ lao động.
Trong đầu lập tức lướt qua những lần nói chuyện phiếm với Tề Ngọc Trân.
Vì vậy có người đã trực tiếp bỏ qua khâu ký tên, tự ý nghỉ không đi làm, chờ bị phê bình giáo d·ụ·c sau.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, Tề Ngọc Liên thường tâm sự mấy chuyện con gái với chị mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi đến, Tề Ngọc Trân có mang theo lương khô và rót một ly nước, nước trong bình thanh niên trí thức họ Canh vẫn còn nên cô đã đưa bánh mình đã nướng vào buổi sáng cho cô ấy, còn nước thì để bản thân tự uống.
Chương 2
"Ngọc Trân, thanh niên trí thức họ Canh bị ngất xỉu, em qua chăm sóc cô ấy một chút đi."
Cô đi tới bèn thấy thanh niên trí thức họ Canh đang nhắm mắt nhíu mày, có vẻ như vẫn còn tỉnh táo.
Cho đến khi vụ thu hoạch chính thức bắt đầu, mọi người mới vứt bỏ tâm trạng mới mẻ này để tập trung vào lao động.
Xã viên có thể xin nghỉ, nhưng phải được đại đội trưởng, tiểu đội trưởng của tiểu đội và người ghi điểm ký tên.
Mỗi tiểu đội sẽ phụ trách một khu vực đồng ruộng riêng.
Còn ba đứa kia thì cũng khó mà nói, trông có vẻ đều là đứa trẻ ngoan nhưng không biết sau này có giao du với mấy đứa bạn xấu rồi mang rắc rối về cho ba mẹ hay không.
"Ba vừa mới nhậm chức thôi mà em đã nghĩ tới chuyện ba tái đắc cử rồi sao? Chức đại đội trưởng không dễ làm như vậy đâu."
Tổng cộng có hai nữ thanh niên trí thức, việc ăn ở của An Lâm đã xong xuôi, nhưng còn thanh niên trí thức họ Canh thì vẫn chưa được giải quyết, kêu cô ấy bàn bạc việc nấu nướng và việc nhà với ba nam thanh niên khác thì đúng là hoàn toàn không có khả năng.
Tề Gia Lệ không làm việc đồng áng nhưng công việc hàng ngày cũng không nhẹ nhàng, mỗi ngày phải tuần tra khắp các cánh đồng của đội xem mọi người làm việc thế nào, có ai lười biếng không, xã viên nào phải làm việc mà không thấy đâu, đều phải hỏi rõ tình huống.
Em gái ngủ say, Tề Ngọc Trân cũng không hề thua chị kém em.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.