Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50


Không còn gì để nói, hai vợ chồng chuẩn bị ra về.

Nói quá một chút cũng không tính là nói xấu đúng không?

Con gái ruột không quan tâm họ, nhưng Ngọc Trân lại quan tâm. Dù chỉ là quan tâm bằng lời, nhưng cũng khiến họ ấm lòng.

Người tốt xấu xí cũng có thể chấp nhận nhỉ?

“Anh của con không nóng tính đến thế đâu, con cũng vậy, rõ ràng ở ngoài chín chắn hơn nhiều, trước mặt anh lại như trẻ con."

Trước khi đi, Tề Ngọc Trân dặn ba mẹ chồng chăm sóc sức khỏe, trời lạnh nhớ phải giữ ấm. Dặn dò ba mẹ chồng, không quên quan tâm em chồng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả nhà vẫn ở phòng khách, Tống Tầm Chu không hỏi vợ em gái nói gì, chỉ trả lời vài câu khi mẹ hỏi về kế hoạch tương lai.

“Lan Hinh c*̃ng là người nhà của em, chẳng qua vị trí của con bé trong lòng em nhất định không được như anh. Em không thích nghe con bé nói xấu anh, vậy nên em mới nói sang chuyện khác với con bé. Em nói đối với em, nếu như anh ghét cải xanh, cảm thấy cải xanh là loại rau khó ăn nhất trên đời thì em sẽ tôn trọng suy nghĩ đó. Nhưng anh cũng không thể áp đặt suy nghĩ đó lên một người thích ăn cải xanh là em được.”

Biết chồng sẽ không bị thuyết phục với câu trả lời đó, cô lại nói cẩn thận hơn một chút:

Đôi khi bà ấy cảm thấy con trai út là đứa ít gây phiền phức nhất.

Nhà tuy nhỏ, nhưng cửa đã đóng, tường ngăn cách, không nghe được vợ và em gái nói chuyện gì trong phòng, Tống Tầm Chu hơi bồn chồn.

Tề Ngọc Trân bắt đầu tự giễu, cảm xúc của Tống Lan Hinh lại bị chặn lại.

"Chuyện gì?" Tống Tầm Chu không ghét cải xanh, anh biết cô chỉ đang lấy ví dụ. Nghe rõ thái độ của cô, anh c*̃ng thấy an tâm.

Ba mẹ chồng và chồng nói khá nhiều chuyện, có lẽ là biết cô nghe thấy, họ không hỏi về quá khứ của con trai ở đội sản xuất, chỉ nói về tương lai.

Họ đi rồi, ba người mới đóng cửa trở lại phòng khách.

Tống Lan Hinh:

Cô ấy nói hai nghĩa, mặc dù hơi ghét anh trai, nhưng phải công nhận rằng anh không phải mèo bệnh, mà là con hổ lớn.

“Anh con đúng là trong cái rủi gặp cái may rồi."

Tề Ngọc Trân đi vài bước, không nghe thấy tiếng đóng cửa, quay lại thấy ba mẹ chồng còn đứng ở cửa, em chồng cũng đứng phía sau. Cô vội vẫy tay chào, sau đó ôm tay chồng nhanh chóng rời đi.

Trong nhà đốt lò than, khá ấm, vừa mở cửa ra cảm nhận rõ chênh lệch nhiệt độ.

Tề Ngọc Trân chắc chắn sẽ không đánh chồng trước mặt em chồng:

“Anh không phải đồng tiền, không có cách nào để làm tất cả mọi người thích anh, sẽ có người thích người ghét. Lan Hinh cũng không áp đặt ý nghĩ đó lên người em, bọn em rất hòa hài khi trò chuyện về những chủ đề khác."

Về đến chỗ ở, cuối cùng Tống Tầm Chu cũng không nhịn được mà phải hỏi vợ xem em gái nói xấu mình chuyện gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Một đôi oan gia, không biết giống ai nữa."

Tống Lan Hinh chọn nói phần tiện để nói, không tiện thì không nói. Cô ấy tổng kết lại:

Hai vợ chồng bận rộn từ khi còn trẻ, không chăm lo con cái, không yêu cầu con cái hiếu thảo, chỉ cần không làm điều xấu, không trái lương tâm là được. Hôm nay họ mới cảm nhận được cảm giác có chiếc áo bông ấm áp. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cũng có thể con bé mấy trăm năm trước là con gái của mẹ, kiếp này tiếp tục làm con gái của mẹ." Thường Mẫn Tuệ nói.

"Chị dâu, chị đúng người biết trên núi có hổ, vẫn hướng núi hổ mà đi, ôi, em còn tưởng chị có thể đánh hổ bằng tay không, hóa ra chị có thể đánh hổ thật à."

“Hai anh em từ nhỏ đã không hợp nhau, quen rồi thì thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ừm! Rất có thể!

Tề Ngọc Trân và Tống Lan Hinh nói chuyện đến trưa, Tống Tầm Chu gọi ra ăn cơm.

Con gái Tống Lan Hinh không giận vì lời mẹ, hừ một tiếng nói:

Chị dâu quả nhiên không phải người bình thường, không thì sao có thể cưới anh trai cô ấy được.

Nếu chồng cô không tốt thật thì những lời nói của cô em chồng này cũng không thể nào đánh thức cô khỏi cơn mộng mị.

“Em rất ghét anh trai à?"

"Không đến mức ghét lắm, chỉ là hơi ghét thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô không ghét Lan Hinh nói xấu chồng mình, chỉ là cô không muốn nghe.

"Hừ, đừng tưởng em không biết, chị nói thế để dỗ trẻ con chứ gì, sao chị có thể đánh anh em được." Cô ấy không rơi vào cái bẫy ngọt ngào của chị dâu đâu.

Thường Mẫn Tuệ:

Cô ấy không dịu dàng như chị dâu, cô ấy nóng nảy lắm!

Có lẽ vì đã nói đủ với chị dâu, Tống Lan Hinh ăn cơm không nói nữa, ăn xong cũng không nói xấu anh trai, một bữa cơm yên bình.

Tống Tầm Chu đi trước, Tề Ngọc Trân theo sau, cô bảo ba mẹ chồng:

Ăn xong, Tề Ngọc Trân chủ động rửa bát, cô muốn rửa bát nên Tống Tầm Chu bảo ba mẹ ngồi nghỉ, anh và Tề Ngọc Trân rửa cùng nhau.

Tống Hưng Hoa uống ngụm trà, nói:

Giờ là bốn người ngồi trong phòng khách.

“Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh, vì hai quả trứng chiên mà con bé nói đến chuyện đối xử bất công. Bất công với người nhà là chuyện không bình thường đúng không?”

"Hổ thật thì không đánh được, chỉ đánh được hổ giả như anh của em thôi."

Cô đã nghĩ đến diễn biến tiếp theo rồi, có thể là áp đảo, áp đảo một hồi thì biến thành đánh yêu.

Dáng vẻ hỏi han tận gốc mọi chuyện của anh khiến Tề Ngọc Trân lại cảm thấy anh đang lo được lo mất.

Bà ấy và chồng đều không giỏi biểu đạt tình cảm, yêu nhau cũng rất "chính thức", suýt thì thành tình bạn cách mạng.

"Không nói xấu gì hết." Tề Ngọc Trân thật thà đáp.

"Chị rất thích anh em, em biết đấy, anh ấy rất dễ khiến người ta hiểu lầm, lừa mấy cô gái không biết gì như chị, lừa một cái là trúng ngay."

“Chị dâu không giả vờ, là thật."

"Chị ấy không, con thì có, con lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, anh là người nóng tính, con không tốt tính như chị dâu, con không chịu nổi, gặp người như vậy chắc chắn đá phắt đi luôn."

Biểu cảm của Tề Ngọc Trân cũng không có gì thay đổi.

"Ừ, con và anh con đều là con người khác, chỉ có em con là con ruột, thế đã hài lòng chưa?"

Cô ấy không tin, trừ khi chị dâu đánh anh trước mặt cô ấy.

Cũng chỉ có người trong cuộc mới biết ấm lạnh ra sao mà thôi.

Mọi người không nghe thấy tiếng cô và em chồng, nhưng cô và em chồng có thể nghe thấy tiếng họ.

Bà tin Ngọc Trân là người tốt, không chỉ nhìn vẻ ngoài để đánh giá.

Chỉ là anh muốn biết rốt cuộc hai cô ấy đang nói chuyện gì.

Tống Tầm Chu không có gì để nói thêm, Thường Mẫn Tuệ nói bây giờ về Hoa Đô rồi, sau này còn nhiều cơ hội nói, không cần vội.

Thường Mẫn Tuệ nghe xong cảm thán:

“Ba, mẹ, chúng con đi đây, ba mẹ đóng cửa vào cho đỡ gió."

“Ngọc Trân không phải người như thế."

Anh trai đích thân đến gọi, Tống Lan Hinh mới kết thúc cuộc trò chuyện với chị dâu, ra ngoài ăn cơm.

Rửa bát xong, Tề Ngọc Trân hỏi ba mẹ chồng có muốn nói chuyện thêm với Tầm Chu không, cô có thể vào phòng em chồng ngồi tiếp.

Chương 50

"Chưa hài lòng."

"Con và chị dâu nói gì trong phòng thế, có tiện kể ba mẹ nghe không?" Thường Mẫn Tuệ cũng tò mò con gái và con dâu nói gì.

Thường Mẫn Tuệ:

“Anh cũng biết mình nhạt nhẽo, nên dùng vẻ ngoài dụ dỗ chị dâu, phải cảm ơn ba mẹ cho anh vẻ ngoài đó, nếu anh xấu một chút, chị dâu chắc chắn không chọn anh đâu."

Tống Tầm Kỳ ăn xong vẫn ngồi ở phòng khách, không tiễn anh chị.

“Không biết có phải anh cứu chị dâu từ mấy trăm năm trước, kiếp này chị dâu lấy thân báo đáp, lấy anh trai không nhỉ."

Tống Lan Hinh phát biểu trước:

Sinh ba đứa con, không đứa nào sống tình cảm lắm, hai đứa con trai thì không nói làm gì, con gái suy nghĩ bay bổng, tạm coi là chiếc áo bông hở gió.

Ghét là đúng rồi.

“Đúng vậy, không biết anh giống ai, không giống bố, không giống mẹ, như là con người khác gửi cho ba mẹ, ba mẹ đúng là cái gì cũng dám nhận."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50