Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Ngũ Diệp Đàm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 132: Chương 132
Hàn Đông Nguyên mặt lạnh thì lạnh, nhưng động tác luôn luôn thành thật, cô đưa qua, anh cũng rất thành thục nhận lấy.
Trình Ninh đương nhiên là chắc chắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một hồi lâu sau, mới lại nở nụ cười, nói: "Là về sau chúng ta đều có thể ăn ngon, ở nơi tốt, đúng không?"
Ngày hôm đó ra cửa quá sớm, bánh này vẫn là làm hôm trước, tới buổi sáng cũng không nóng, có hơi lạnh lẽo như băng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Ninh lên xe trước.
Nhưng mà sức nhai lớn, cho dù lạnh căm căm, cho vào miệng nhai, cũng vô cùng thơm.
Chương 132: Chương 132
Không có nửa điểm nịnh hót, mà là thật sự nghĩ như vậy.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng có đôi khi hai người ở cùng nhau không tệ, nhưng ngay sau đó có khả năng khuôn mặt anh sẽ lập tức lạnh xuống.
Anh tức giận nói: "Xưởng còn chưa thấy cái bóng nữa kìa, cái gì cũng không có, cô đã nghĩ tới việc xây cái này xây cái kia, nói không chừng cái gì chưa có, tiền của cô đã bị tiêu hết."
Cho nên, sao cô có thể không tin anh được?
Mà Hàn Đông Nguyên vừa mới khởi bước, Cố Cạnh Văn không từ thủ đoạn tính kế chèn ép anh, nhưng cuối cùng anh vẫn đi lên, còn trở tay làm Cố Cạnh Văn hai bàn tay trắng.
Không chỉ cách đối xử với anh, mà là cả người đều không giống.
Non xanh nước biếc, không khí tươi mát, các thôn dân cũng chất phác đáng yêu.
Trình Ninh cười, nói: "Không phải có anh rồi sao? Anh ba, cho dù em không tin người khác thế nào, nhưng mà anh nhất định có thể kiếm tiền" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sao lại không giống nhỉ?
Hàn Đông Nguyên: …. Đây thật sự là còn chưa mọc cánh, đã muốn bay lên trời.
Xe bò bắt đầu chuyển động, Trình Ninh lấy ra hai miếng bánh rán hành từ trong túi, đưa một miếng cho anh.
Nhưng mà Trình Ninh sớm đã quen tính âm tình bất định của anh, cho nên hoàn toàn không thèm để ý.
Sau đó ánh mắt trong sáng nhìn anh, nói: "Anh ba, chờ xưởng của chúng ta bán được lời, ngoại trừ gia cố nhà xưởng, trường học, chúng ta cũng xây một cái ký túc xá thanh niên trí thức tốt một chút, tất cả mọi người dọn qua đó ở, nhé?"
Nhưng mà, siêu thị đồ gia dụng, siêu thị đồ gia dụng lớn nhất Bắc Thành, trong lòng Trình Ninh đột nhiên giật mình.
Hàn Đông Nguyên đi theo sau, ngồi xuống đất, chân dài trực tiếp đá tới đối diện, lắc lắc cái mặt, cũng không ra tiếng.
Lúc đó Cố Cạnh Văn gia đại nghiệp đại, siêu thị đồ gia dụng của anh ta đã là siêu thị đồ gia dụng tư doanh lớn nhất Bắc Thành.
Trình Ninh nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến thôn trang gần như bị phá huỷ vì trận lũ bất ngờ, cùng vô số thôn dân đã c·h·ế·t, im lặng.
Trình Ninh một bên nhai bánh, một bên còn câu có câu không nói chuyện với Hàn Đông Nguyên, nói: "Anh ba, cuộc sống ở đây thật ra cũng không kém, nếu có thể ăn ngon, ở nơi này cũng tốt."
Mất một cánh tay, bị bỏ tù mười năm, ngăn cách với xã hội mười năm, nhưng sau khi ra tù, vẫn không có nửa điểm nản lòng, chỉ sau nửa năm đã bắt đầu sự nghiệp của mình.
Ngữ khí chắc chắn không mang theo chút ậm ờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Đông Nguyên quay đầu liếc cô một cái, không chịu được bộ dáng đắc ý kia của cô, gϊếŧ phong cảnh nói: "Cô ăn ngon, ở nơi tốt? Hay là các thôn dân ăn ngon, ở nơi tốt"
Cố Cạnh Văn là từ đâu, và lại làm giàu khi nào? Siêu thị đồ gia dụng của anh ta, nguồn cung cấp lại ở đâu?
Lúc có người ngoài, bọn họ đều gọi anh là anh Đông Nguyên, lúc một mình, cô cũng giống lúc ở Bắc Thành, gọi anh là anh ba.
Mỗi lần Hàn Đông Nguyên đối mặt với Trình Ninh trước mặt, thời thời khắc khắc đều có một loại ảo giác, cô là Trình Ninh, nhưng lại không giống với trước kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là Hàn Đông Nguyên đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.