Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Ngũ Diệp Đàm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 307: Chương 307
Hàn Đông Nguyên liếc nhìn cô một cái, lại nắm một khối bánh bột ngô, chậm rãi nói: “Làm chủ nhiệm thanh niên trí thức, tạm thời thay thế."
Nếu anh lại đi công xã, rất khó tưởng tượng về sau xưởng sản xuất đồ tre gỗ còn có thể tiếp tục vận hành tiếp được hay không.
"Hả?"
Đang êm đẹp sao lại chạy tới làm chủ nhiệm thanh niên trí thức chứ?
Đây là từ chỗ nào nhảy ra?
Tính cách của người này thật đáng ghét, nếu không làm sao đi đến chỗ nào cũng đều bị người ghét quỷ hờn chứ.
“Muốn tới công xã, không có vị trí nào tốt bằng vị trí này, nên anh đàm phán với thư ký Từ, muốn vị trí này, bởi vì tạm thời thay thế, thư ký Từ tự mình làm chủ là được. Đương nhiên, nếu anh chỉ là thanh niên trí thức bình thường, nhất định không dễ kịp thời báo cáo bên trên, nhưng anh đã lấy thân phận xưởng trưởng ở công xưởng của chúng ta ra để được điều đi.”
Thật sự nghĩ anh tốt tính lắm ấy.
Anh hỏi cô: “Anh điều đi công xã thì thế nào?"
Hàn Đông Nguyên thu tay lại, hơi mỉm cười, nhưng nụ cười kia chỉ thoáng qua.
Anh uống một ngụm thủy, nói: “Lúc trước em không phải nói ở công xã sẽ tiện hơn sao? Vậy nên có thể làm sao bây giờ, cứ như thế thôi"
Cô nói: “Hồi trước cũng chưa từng nghe nói công xã có văn phòng thanh niên trí thức gì, hơn nữa làm chủ nhiệm thanh niên trí thức này, nói làm là có thể làm sao? Chúng ta không phải thanh niên trí thức hay sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 307: Chương 307
“Này, vì sao đang yên lành lại đi làm chủ nhiệm thanh niên trí thức thế? Chuyện này có nguyên nhân hậu quả gì không?"
Trình Ninh sửng sốt.
Nhưng điều đến công xã, nghĩ đến phó xưởng trưởng Vương nọ, cô cảm thấy cái đề xuất này không tốt chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô cứ cảm thấy kỳ lạ chỗ nào, nghĩ nghĩ, hỏi anh: “Anh muốn, thư ký Từ liền đồng ý cho anh sao? có phải anh đã đồng ý với ông ấy cái gì rồi hay không? Chuyện xưởng nội thất, anh đồng ý giúp ông ấy chuyện gì?"
Cô lắc lắc đầu, những chuyện này để sau rồi từ từ suy nghĩ.
Tuy nhiên Trình Ninh cũng không quá để ý điều này, bởi vì bọn họ sớm muộn gì cũng phải rời đi, thật ra nếu tương lai bọn họ đi hết, xưởng sản xuất đồ tre gỗ không có người lãnh đạo thích hợp, lại ở sâu bên trong vùng núi hẻo lánh như vậy, đại khái cũng rất khó độc lập vận hành tiếp, nhân lúc bọn họ còn ở đây mấy năm này, để bản thân đại đội tiếp nhận vận hành, chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Nên lười phản ứng những người đó.
“Chỉ có điều phải gây dựng công xưởng với phó xưởng trưởng Vương kia, cảm giác cũng quá nát rồi"
Cô nhăn mũi lại, nói: “Em không muốn thiết kế giúp bọn họ, dù sao em cũng không nhận tiền, nhân cơ hội lần này về Bắc Thành một chuyến, giúp bọn họ sưu tầm một số kiểu dáng đồ nội thất thường ngày ở Bắc Thành là xong việc."
Trình Ninh: “......"
Chọc vào anh, bọn họ cũng đừng nghĩ chiếm một chút tiện nghi từ trên người anh.
“Lúc đầu thì có."
“Em không thích phó chủ nhiệm Vương, người nọ luôn có ý xấu, không có lòng cảm ơn, muốn từ chỗ anh lấy được chỗ tốt, còn luôn muốn dẫm anh một cái, người như vậy có thể cách càng xa thì càng tốt. Lần này em cũng không rõ, bởi vì thư ký Từ quá nhiệt tình, tuy rằng ông ấy có chút tính toán, nhưng rốt cuộc đều vì công xã, cách đối xử với mọi người đúng đắn, lại đúng lúc em cảm thấy hứng thú đối với việc này, nên nhân dịp này trở về Bắc Thành ở một đoạn thời gian, mới đồng ý, sớm biết rằng phải tiếp xúc với người như phó chủ nhiệm Vương, thì em đã lập tức từ chối rồi."
Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ở đại đội kiếp trước, đây hẳn là một chuyện tốt?
Cô nhớ rất rõ ràng kiếp trước anh không bị điều đi công xã.
Chẳng qua công xã và đại đội tuyển công nhân, nếu phần lớn công nhân xưởng sản xuất đồ tre gỗ đi mất, xưởng sản xuất đồ tre gỗ sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Trình Ninh nhìn anh với ánh mắt tò mò: “Vậy anh điều đến công xã làm gì?"
Chủ yếu do bản thân cô cảm thấy hứng thú.
Cuối cùng cô không nhịn được, vươn ngón tay thon dài chọc chọc cánh tay anh, anh không chút phản ứng, chọc anh cánh tay tựa như chọc bức tường, cô đành véo mạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Ninh: “???" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Đông Nguyên thấy cô cười, khuôn mặt bình tĩnh ban đầu liền nới lỏng, vươn tay chạm vào gương mặt của cô, Trình Ninh lại lập tức nắm lấy tay anh, quay đầu đi, ghét bỏ nói: “Anh vừa cầm bánh bột ngô đấy"
“Ai nói anh muốn đi xen vào xưởng nội thất chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bởi vì bản thân anh là thanh niên trí thức, đối với những công việc của thanh niên trí thức khá quen thuộc, lại dẫn dắt thôn dân và thanh niên trí thức cùng nhau gây dựng công xưởng, bán sản phẩm tới Bắc Thành, chuyện này đã đủ để thư ký Từ quyết định cho anh tạm thay vị trí này, sau đó chậm rãi làm bản báo cáo kịp thời nộp lên trên, từ tạm thay chuyển thành chính thức.”
Anh uống xong nước, xoa xoa tay, cuối cùng cũng có thời gian giải đáp thắc mắc của cô, nói: “Trước khi em đến, thật ra công xã chúng ta có một thanh niên trí thức làm chủ nhiệm, về sau bị điều đi trong huyện, nên bỏ trống vị trí đó, bởi vì không có nhiều chuyện cần làm lắm, thư ký Từ để cho chủ nhiệm Tiết tạm thời quản lý. Nhưng gần đây mọi việc dần nhiều lên, chủ nhiệm Tiết còn phải nhọc lòng xử lý chuyện công xưởng, nên anh kiến nghị thư ký Từ, có thể tạm thời giúp ông ấy quản lý việc này, chuyên môn xử lý các loại chuyện về thanh niên trí thức, tiếp nhận, phân phối, kiểm tra, quản lý, tuyển công nhân, còn có trở về thành."
“Chuyện này có nguyên nhân hậu quả gì, tự mình động não một chút là ra.
Trình Ninh không nói nên lời.
Tuy rằng bánh nướng lớn kia cũng không có dầu mỡ, nhưng tóm lại vẫn có cảm giác khó chịu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Đông Nguyên lười biếng nói: “Anh không xen vào, công nhân của xưởng sản xuất đồ tre gỗ chúng ta, bọn họ cũng đừng mơ cướp được một người.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.