Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Ngũ Diệp Đàm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 454: Chương 454
Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Một lúc lâu sau cô mới lẩm bẩm: "Anh ba, trước đây anh đâu phải người như vậy.”
Trình Ninh: …..
Cô ôm lấy cổ anh, đầu chủ động nhích tới gần, má áp sát lên gò má anh, mang theo chút làm nũng nhè nhẹ, nói: "Ở lại thì ở lại.”
Tại sao giờ lại kỳ lạ thế?
Đặc biệt là về cuộc sống của cô, cuộc sống mà cô vất vả lắm mới có thể lấy lại được.
Vân Mộng Hạ Vũ (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì mấy chục năm sau khi cô qua đời ở kiếp trước, đã quen ở bên cạnh anh rồi, nên cũng không buồn để ý tới khuôn mặt lạnh lùng và tính khí xấu xa của anh nữa.
Chương 454: Chương 454 (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông này thật là.
"Em không chịu nổi sao?” Anh nói.
"Ồ, vậy trước kia anh là loại người gì?” Anh hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khuôn mặt của Hàn Đông Nguyên càng nặng nề hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh đã từng là loại người gì?
Nhận thấy được ánh mắt của anh, hay nói cách khác là, toàn bộ người anh đều có chút gì đó không đúng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn vỗ về an ủi anh một chút, nói: "Có điều, anh ba à, anh yên tâm, dù em có làm gì hay đi đâu, cũng không liên quan gì đến việc chúng ta có ở bên nhau hay không. Anh ba, trước kia anh đã đồng ý với em, cho dù chúng ta có ở bên nhau thì anh cũng không thể hạn chế em làm gì, em không muốn kết hôn quá sớm, anh đã đồng ý với em tất cả những chuyện đó, anh không thể nói lời không giữ lời được”
Trong ký ức của cô trước khi c·h·ế·t, anh vừa hung dữ vừa tàn nhẫn lại lạnh lùng, chưa bao giờ thèm để ý tới người khác, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt sẽ nhanh chóng lướt qua, nếu không phải giống như cái đinh có thể chọc thủng một cái lỗ trên người, thì là lạnh lùng và ghét bỏ, như thể cô đang làm chướng mắt anh vô cùng.
Trình Ninh thở dài trong lòng.
Cô thầm nghĩ, trên đời này, có lẽ thật sự cũng chỉ có cô mới có thể chịu được anh.
Đơn giản là “người không liên quan chớ đến gần”, trong vòng vài dặm không có đến ngay cả một con muỗi cái.
Sắc mặt Hàn Đông Nguyên rất nặng nề, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy nếu anh cầu xin em thì sao? Anh cầu xin em ở lại đây bên anh. Anh sẽ đồng ý với em, nhất định sẽ không để cho em phải chịu khổ, em muốn gì, chỉ cần em nói với anh, anh sẽ cố gắng hết sức để làm em hài lòng, chỉ cần em ở lại đây, anh đều sẽ đáp ứng cho em, em muốn trở về thành phố, chờ anh tìm được cơ hội, chúng ta cùng nhau trở về, đến lúc đó em muốn học đại học cũng được, anh sẽ cho em một ghế.”
Trước đây, cô đã chịu đựng bao nhiêu sự chèn ép của anh.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên nghe ra được cảm xúc trong lời nói của anh.
Còn mấy thập niên sau khi cô c.h.ế.t thì sao?
Nghĩ đến đây, cô càng ngồi thẳng người hơn.
Quyết tâm không thể chiều anh nữa.
Cô nghiêm túc nói: "Cụ thể thì chưa nghĩ ra, chờ đến lúc đó xem sao, có điều muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm.”
Cô vốn định ở lại đây hai năm nữa, thật ra thì giờ đây còn tốt hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu của cô, ít nhất là không cần phải xuống đồng làm ruộng mỗi ngày... (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng anh có quá nhiều cảm xúc, từ nhỏ đến lớn, anh luôn hung dữ biết bao, cô đang chơi đùa vui vẻ, không hiểu sao anh lại chạy tới đá một cái, hất bay đồ chơi của cô, chẳng lẽ lúc anh phát điên, cô còn phải tự thu dọn lại thứ đồ bị anh đá bay, dỗ dành anh nói: "Anh ba, anh đá hay lắm, đá đúng lắm, em chơi ở đây làm chướng mắt anh, là em không đúng", hừ, vậy thì không phải là anh có bệnh, mà là cô mắc bệnh rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.