Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 118: Chương 118

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chương 118


Thím ba Đường cười lạnh lùng nói: “Không phải bà ta thích c** đ* sao? Bây giờ người ta c** s*ch sẽ cho có thoải mái không?”

Sắc mặt của Đường Minh Sơn, cha Đường và những người khác cũng rất khó coi.

Nguyên Khang cười khà khà trông như một con gà.

“Thật?”

“Nếu đã thích cởi như vậy, bà đây để bà ta k.h.o.ả t.h.â.n trong nước cho đã đời!”

Sau khi con dâu thím năm biết chuyện bà ta đã làm, đỏ mặt tía tai, căn bản không thèm để ý.

Vẫn còn người ở cánh đồng bên cạnh nên Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ đã nghĩ đi nhanh qua tránh xa bà ta, nhưng vốn thím năm không có hành động gì, khi họ đến gần đột nhiên bà ta cởi áo ra!

“Chị không biết.” Chị dâu hai Đường mắng vài câu: “Dù sao chuyện bà ta làm, chị cũng không thể làm ra được! Chú năm không nhịn được nữa, đánh nhau với bà ta cứ hai lần ba ngày, mỗi lần bà ta đánh không thắng đều nằm ở nhà vài ngày, nhưng sau khi vết thương lành, bà ta lại như cũ.”

Đường Văn Tuệ thấp hơn Phong Ngọc Lan một chút, cô ấy chỉ thấy thím năm cởi áo ra một nửa thì bị Phong Ngọc Lan kéo ra sau, dù vậy cô ấy vẫn giật mình nhanh chóng cúi đầu xuống nhắm mắt lại.

Đội phó “ôi trời" một tiếng, ném cuốc chạy tới, đằng sau có nhóm người đi theo hóng chuyện.

Phong Ngọc Lan cực kỳ tức giận, giọng lạnh lùng nói với thím năm.

“Không sao hết chứ?”

Các đàn ông sửng sốt một lát, sau đó bị các phụ nữ hừ lạnh một tiếng, sợ hãi quay đầu lại ngay.

Đường Văn Tuệ cũng thở dài: “Cuối cùng là bà ta muốn làm cái gì?”

Phong Ngọc Lan mắng.

“Cháu nghĩ tay của bà ta bị vấn đề gì đó, nó bị nổi mủ, đã cắt mấy tháng rồi mà vẫn chưa lên da non?”

Bà ta không mặc gì bên trong, Phong Ngọc Lan nhanh tay lẹ mắt, một tay cô che mắt Nguyên Khang, tay còn lại kéo Đường Văn Tuệ ra sau để ngăn đối phương lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người xung quanh nhìn qua theo tiếng nói, nhìn thấy nửa người trên của thím năm đang kh** th*n.

Buổi tối nó ngủ bên cạnh họ, nghe câu chuyện xưa của Phong Ngọc Lan thật lâu rồi mới ngủ thiếp đi một cách mãn nguyện.

Tối hôm qua còn nói chuyện về thím năm, đến trưa hôm nay khi Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ cùng với Nguyên Khang đi mang đồ ăn cho cha Đường thì gặp thím năm.

Cuối cùng, mắng một buổi trời mà bên trong cũng không có tiếng động gì, sau đó con dâu của thím năm mặt mày thẹn thùng đỏ bừng đi ra nói mẹ chồng còn chưa về.

Chương Nam Tuyền biết được Đường Văn Tuệ và những người khác bị dọa sợ, rất tức giận đi đến, mẹ Chương và Chương Thục Phân không cho hai cha con gây chuyện với thím năm mà tự họ đi đến đó mắng cho thím năm đang run rẩy dưới sông một trận.

“Có chuyện rồi! Thím năm bị những người bác gái Trương c.ở.i q.uần áo ném xuống sông rồi!”

“Bà ta không muốn sống nữa sao?”

“Kết quả bà ta không chịu mặc, đòi bác gái Trương và những người khác bồi thường tiền, nếu không dù c.h.ế.t cóng bà ta cũng không mặc.”

Nói rồi, Nguyên Khang đặt bàn tay còn lại vào lòng bàn tay của Phong Ngọc Lan.

Đứa cháu gái nhỏ của bà ấy bị cánh tay cắt đứt của bà ta doạ sợ đến nỗi gặp ác mộng, sốt nhẹ mấy ngày!

Phong Ngọc Lan cắn răng.

Đường Minh Sơn xoa đầu Nguyên Khang, sau đó đi tới ôm vai cô: “Chờ lát nữa anh đưa các em về.”

Sau khi hóng chuyện, Chương Thục Phân đến nhà Đường Văn Tuệ, kể tiếp chuyện sau đó.

Họ đi đến cánh đồng nơi của những người Đường Minh Sơn, Phong Ngọc Lan thấy đội phó cũng ở đấy, vì vậy cô bước đến nói chuyện này một cách nghiêm túc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy nên thím năm chỉ có thể co ro run rẩy trong nước.

Bà ấy vẫn nuốt không trôi cục tức này.

Cũng có một số người không đi, như cả nhà Phong Ngọc Lan cùng vài nhà khác.

Mẹ Đường và bác cả gái nghe nói thím năm đã doạ ba người Phong Ngọc Lan hoảng sợ, họ tức giận đến mức chạy đến nhà thím năm mắng mỏ.

"Thím năm, nếu thím có bệnh thì đi bệnh viện xem, đừng ở đây hù dọa người khác!"

Nghe xong, Phong Ngọc Lan cau mày.

Nguyên Khang lắc đầu, nó không nhìn thấy gì cả, được Phong Ngọc Lan luôn che mắt, sau đó khi đi nó nắm lấy tay cô, ngoan ngoan cúi đầu cùng đi về trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Minh Sơn sờ lên khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng vì buồn ngủ của nó, thì thầm với Phong Ngọc Lan: “Khi anh đến chỗ chú ba, nghe thím ba nói từ khi thím năm mất tay, bà ta càng trở nên cực đoan hơn, bà ta không chỉ doạ dám trẻ con mà còn dọa những cô gái lớn hơn, chú năm có ý nói nếu bà ta không thay đổi sẽ đuổi về nhà mẹ đẻ.”

Chương 118: Chương 118

Vốn dĩ mẹ Đường và bác cả gái không nên tức giận, thân thể họ chịu không nổi.

Phong Ngọc Lan nói.

Các thím bỏ cuốc ra đường, chỉ vào mặt thím năm mắng mỏ.

Phong Ngọc Lan vô cùng kinh ngạc: “Sao bà ta lại làm như vậy?”

Đường Văn Tuệ vuốt ngực: “Giữa ban ngày ban mặt c.ở.i q.uần áo thật sự khiến em sợ hãi, chị nói xem có phải thím ấy bị điên rồi không?”

Ngoài những phần còn lại không bị thương, chỗ cánh tay bị mất, vết thịt đỏ giống như không hồi phục tốt, hơi sưng nổi mủ, nhìn rất kinh tởm.

Đường Minh Sơn cúi xuống hôn lên môi cô: "Dù sao đi nữa, nói với những đứa trẻ và Văn Tuệ hãy tránh xa bà ta, ngủ đi."

Giờ đang đầu mùa xuân, nhất định nước vẫn còn hơi lạnh, những người bác gái Trương ném người ở chỗ nước nông, nếu thím năm chạy lên bờ thì bị họ quất bằng cây trúc dài.

Phong Ngọc Lan nắm bàn tay nhỏ Nguyên Khang: "Thực sự đúng với câu nói kia." (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con biết rồi, bà nội và các bà khác có nói.” Nguyên Khang gật đầu lia lịa: “Bà ta thiếu một tay, con là đàn ông không thể cãi nhau với bà ta, con có hai tay.”

Một người như vậy không đáng khiến bản thân phải tức điên lên.

Phong Ngọc Lan thấy thím năm bị người ta mắng, cô vội vàng đưa Nguyên Khang và Đường Văn Tuệ đi.

Chương Thục Phân bĩu môi: “Không biết bà ta nghĩ sao, nhưng những người bác gái Trương không đưa tiền dù chỉ một đồng, nói rằng nếu bà ta không muốn sống nữa thì cứ để bà ta bị đông lạnh, chú năm thấy quá xấu hổ, đã tiến lên tát bà ta hai cái, sau đó họ liền đánh nhau. Sau khi tách ra không lâu, thím năm ngất xỉu ngay, lúc cháu rời đi, bà ta đã được mặc quần áo, những người chú năm cõng bà ta về nhà.”

Sau đó, tìm những người Phong Ngọc Lan đến khuyên họ về nhà.

“Đừng suy diễn, dù có bị điên hay không cũng không phải lý do để bà ta doạ người khác, đây chắc chắn là cố ý!”

“Lại nói đến con dâu bà ta, tháng này cô ta đã về nhà mẹ đẻ ba lần, mỗi lần đều bị bà ta chọc cho nóng giận bỏ đi…”

“Đúng vậy.”

Nguyên Khang nép mình trong vòng tay của Phong Ngọc Lan, chơi với những món đồ chơi do cô đan, nhưng nó không nghe gì về câu chuyện, còn Phong Ngọc Lan nghe được thì cau mày.

Những đứa bé trong nhà họ cũng bị dọa sợ.

Cô nhớ rõ, sau khi thím năm c.ở.i q.uần áo thì nụ cười trên mặt rất tà ác!

Danh tiếng đội sản xuất của họ xem như bị bà lão này huỷ hoại, lúc trước họ còn chịu đựng, bà ta được đằng chân lân đằng đầu, thẳng thắn c.ở.i q.uần áo ngay trên đường, có hơn mười mấy người ở cánh đồng bên cạnh!

“Tự mình làm ra thôi.” Chị dâu hai Đường trách mắng: “Nghe con dâu bà ta nói, ban đầu mọi chuyện đã ổn, không biết bà ta nghe lời kẻ lừa gạt nào nói chỉ cần vết thương không lành thì có thể mọc lại một cánh tay khác, dẫn đến khi không có chuyện gì lại chọc lên vết thương, mấy lần kêu đau, có thể lành sao?”

Mặc dù thân thể thím năm bị thương, nhưng miệng vẫn không tha ai.

Trái lại, chú năm cùng con trai đến, nhưng bác gái Trương không cho họ đỡ người dậy, mà còn lớn tiếng kể xem mấy ngày nay thím năm đã doạ bao nhiêu người sợ, chưa nói đến khiến những đứa nhỏ gặp ác mộng, còn làm cho mấy cô gái đến đội để tìm đối tượng bị doạ sợ!

“Mẹ cháu cũng nói như vậy.” Chương Thục Phân gật đầu lia lịa, da mặt bà ta thực sự dày.

Phong Ngọc Lan ôm nó hôn một cái: “Ngoan quá.”

Thấy bà ta ở dưới nước lạnh đến mức miệng trắng bệch, mặt tái xanh, cánh tay bắt đầu chảy máu, khi bà ta kêu lên đau đớn, đội trưởng cùng vợ ông ấy chạy tới vội vàng, trước tiên đỡ người dậy, vợ đội trưởng bảo bác gái Trương và những người khác lấy quần áo mặc cho bà ta.

“Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách?”

“Da mặt bà ta dày, căn bản không hề sợ.” Mẹ Đường lắc đầu.

Một thanh niên vừa chạy vừa gọi lớn tiếng.

“Ly hôn?”

Đây không phải do đầu óc có vấn đề mà là cố ý!

Đội phó và những người khác nghe thấy lời này đều sửng sốt, sắc mặt chị dâu hai Đường tái xanh: "Bà ta bị điên rồi!"

Mà mỗi khi ông ấy nói chuyện này, thím năm lại đánh ông ấy, điều này khiến họ thấy tồi tệ hơn.

“Không sao, không phải bà ta đã bị ném xuống nước rồi sao?”

“Không biết.” Chương Thục Phân lắc đầu: “Nhưng những người bác gái Trương đã nói nếu thím năm còn doạ người như vậy nữa, bắt gặp một lần sẽ c** s*ch quần áo ném bà ta xuống sông một lần!”

Bác gái Trương mắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phong Ngọc Lan hỏi.

Mẹ Đường hỏi.

“Chúng tôi sẽ chú ý chuyện này.” Thật sự đội phó rất đau đầu, gần đây thím năm càng ngày càng không có chừng mực, đã tìm gặp đối phương vài lần, nhưng bà ta nói rằng là người thiếu mất một tay, có thể làm gì được bà ta?

Nguyên Khang ngồi cạnh Phong Ngọc Lan, sau khi nghe họ nói xong, Phong Ngọc Lan nắm lấy bàn tay nhỏ của Nguyên Khang căn dặn: “Sau này gặp bà ta, các con phải chạy nhanh đi biết không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chương 118