Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59: Chương 59

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Chương 59


Một là Chương Thục Phân muốn Đường Văn Tuệ tự buông tay.

Phong Ngọc Lan lẳng lặng nghe cô ấy nói về chuyện của người kia. Sau khi nghe xong cuối cùng cũng hiểu rõ.

Tối hôm qua bà ấy cũng ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay đã kéo Chương Thục Phân qua nói chuyện. Bà ấy hỏi Chương Thục Phân rằng cô ấy nói với Đường Văn Tuệ mấy lời kia là có ý gì, chẳng lẽ là bảo người ta đừng cướp người với mình hả?

Đường Văn Tuệ thở dài, thấy Nguyên Khang chạy tới bèn ôm luôn nó vào lòng, đặt cằm lên cái đầu tròn vo của Nguyên Khang.

Mà đoạn đối thoại của hai người lại trùng hợp bị mẹ Chương nghe thấy. Sau khi Đường Văn Tuệ rời đi, mẹ Chương cũng đã suy nghĩ hồi lâu, một là không ngờ được rằng hai cô gái nhỏ đều thích nam thanh niên trí thức đến từ thành phố kia, hai là sợ chị em hai người vì một người đàn ông mà vứt bỏ tình cảm thân thiết bao nhiêu năm qua.

"Ầm ĩ không được tự nhiên với chị em hả?"

Bấy giờ Chương Thục Phân mới nhận ra lời của mình cực kỳ gây hiểu nhầm cho người ta.

Chương Thục Phân thấy cô ấy không vì những lời chiều hôm qua mình nói mà làm lơ mình thì cũng rất vui vẻ. Cô ấy kéo tay Đường Văn Tuệ, nói với vẻ hơi hốt hoảng.

"Anh trai của Thục Phân hả?"

Chương Thục Phân cũng giống Đường Văn Tuệ, đều tết hai b.í.m tóc đuôi sam đen nhánh, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp. Thấy Đường Văn Tuệ đi ra, Chương Thục Phân vội vàng vẫy vẫy tay với cô ấy.

"Hai người các em đều đang trong độ tuổi thanh xuân nên có ấn tượng tốt với một người là chuyện rất bình thường. Nhưng Văn Tuệ à, hai người các em đều thuộc về trường hợp thích thầm đơn phương, không hề đả động gì đến cuộc sống của người ta cả. Chẳng qua cái mà hai em đang buồn phiền cứ như là thuộc về trường hợp người ta đã chọn một trong hai em rồi ấy."

Về đến nhà, Đường Minh Sơn đem hoa anh thảo đi rửa rồi đặt vào rổ tre để ráo nước. Còn Phong Ngọc Lan thì đi đun nước tắm trước, sau đó để cả Đường Minh Sơn và Nguyên Khang cùng tắm.

Hai người là bạn từ nhỏ đã rất nhiều năm rồi. Chương Thục Phân không biết phải làm gì, lại sợ đối phương vẫn chưa ý thức được rằng hai người đang cùng thích một người cho nên mới nói ra lời kia.

Phong Ngọc Lan hỏi.

Mãi đến khi hai người đi khuất bóng, Đường Văn Tuệ mới dắt nó về nhà.

Hai người quay lại nhìn nhau một cái rồi cùng bật cười.

"Được!"

"Lời hôm qua của tớ không có ý gì khác đâu, cậu đừng hiểu nhầm nhé. Chẳng qua là tớ, chỉ là tớ không ngờ hoá ra chúng ta lại cùng nhắc tới một người..."

Đường Minh Sơn gật đầu: "Ừ."

Xế chiều ngày hôm sau, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan quay về thị trấn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyên Khang xách cái giỏ nhỏ tới, nắm lấy tay Phong Ngọc Lan rồi nói: "Bà nội nói chúng ta cùng đi hái hoa anh thảo."

"Chương Nam Tuyền của nhà họ Chương."

"Đó là thanh niên trí thức năm ngoái vừa mới tới đội sản xuất của bọn em, người cực kỳ tốt bụng, cũng rất có học thức. Việc xây dựng cống thoát nước trong đội chúng em cũng là do người đó đề nghị với đội trưởng..."

Chương 59: Chương 59

Vậy nên cả ba người cùng nhau đi ra ngoài.

Đường Văn Tuệ ôm Nguyên Khang suy nghĩ hồi lâu. Lúc Đường Minh Sơn và mẹ Đường đi ra khỏi bếp, cô ấy thả Nguyên Khang ra rồi nói một câu với Phong Ngọc Lan, sau đó chạy thẳng ra khỏi nhà.

Trong đội có mấy khu rừng trúc nên chỗ này không có thì đi qua chỗ kia.

Chương Thục Phân cũng hai tay chống nạnh cùng mắng anh trai mình với chị em tốt.

"Em còn trẻ, mới mười lăm tuổi thôi. Có lẽ năm nay em cảm thấy người đó là một người tốt, có một chút ấn tượng tốt với người đó. Thế nhưng sang năm có khi lại vì một chút chuyện nhỏ mà em thay đổi cách nhìn cũng nên. Cuộc đời của em vẫn còn dài lắm."

Phong Ngọc Lan nhìn cô em chồng đang buồn man mác rồi hỏi nhỏ: "Em đang buồn phiền vì thích cùng một người với bạn em hay là chuyện gì khác?"

"Đi, chờ tớ về nhà cầm cái gùi đã. Cậu đừng quay về lấy nữa, tớ sẽ cầm thêm cho cậu một cái." (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà Đường Văn Tuệ vừa chạy ra khỏi nhà đã nhìn thấy Chương Thục Phân đang lưỡng lự chần chừ ở bên phía đường mòn bên kia.

Lúc đi ngang qua cửa nhà bác cả Đường, Nguyên Khang kêu lên một tiếng anh A Tráng. A Tráng vừa nghe nói bọn họ muốn đi tìm dây leo hoa anh thảo thì cõng cái gùi nhỏ đi ra.

Cô ấy vốn tưởng rằng cần phải dỗ dành Nguyên Khang một chút, ai ngờ sau đó Xuyên Tử tìm tới nhà chơi, thêm cả A Tráng nữa thế là ba đứa trẻ cùng chơi trong sân, cực kỳ có tinh thần.

Nguyên Khang cầm tay Đường Văn Tuệ tiễn bọn họ ra khe núi.

Đường Văn Tuệ là một cô gái đã mười lăm tuổi nên có ấn tượng tốt với một người nào đó cũng là chuyện bình thường, cũng sẽ nhắc tới đối phương với chị em thân thiết nhiều hơn một chút. Thế nhưng trong hiện thực thì ngay cả nói chuyện với người đó cũng rất ít khi nói, nhìn thấy người ta từ đằng xa còn sẽ vì xấu hổ mà tránh né nưa.

Đường Văn Tuệ cực kỳ vui vẻ quay về nhà cầm hai cái gùi ra. Phong Ngọc Lan đi theo cô ấy tới cửa nhà, thấy bên kia có một cô gái nhỏ không lớn hơn cô em chồng mình bao nhiêu thì nhận ra đó là người nào ngay.

"Đều phải ạ."

Nghe Chương Thục Phân thuật lại lời mà anh cả Chương hình dung mình, Đường Văn Tuệ liếc mắt một cái rồi hai tay chống nạnh nói: "Đầu anh ấy mới nhỏ ấy!"

Chính những lời này đã thôi thúc Chương Thục Phân chạy tới bên ngoài nhà họ Đường. Thế nhưng vì không biết nên mở miệng thế nào nên cô ấy đã loanh quanh bên ngoài hồi lâu.

Sẽ không phải là nam thanh niên trí thức kia đấy chứ?

Nhắc tới người mình yêu thích trước mặt chị em tốt là một cách chia sẻ, ai ngờ lại phát hiện ra người mà hai người đang nhắc tới hoá ra lại là cùng một người. Chương Thục Phân cũng cực kỳ bối rối, sao cô ấy lại thích cùng một người với Đường Văn Tuệ vậy chứ?

Thật ra thì Chương Thục Phân và Đường Văn Tuệ đều chỉ thầm thích người ta thôi. Nam thanh niên trí thức kia và hai người bọn họ chưa tiếp xúc nhiều, cũng không hề để lộ ra là mình thích ai trong số hai người bọn họ.

Chỉ là Chương Thục Phân thử dò xét nhắc tới với Đường Văn Tuệ trước để cho thấy là cả hai đang cùng thích một người thôi.

Đường Văn Tuệ cười rộ lên, chạy chậm tới bên cạnh cô ấy: "Tớ đang định đi tìm cậu đây. Sao cậu tới mà không vào nhà?"

Lúc ấy Chương Thục Phân đỏ mắt gật đầu: "Em nói ra mấy lời khiến người ta hiểu nhầm. Chắc chắn là cậu ấy rất khó chịu."

"Đúng thế! Tớ mắng anh ấy ngay lúc đó luôn!"

"Với cái đầu nhỏ kia thì hiểu nhầm được đến đâu chứ." Anh cả Chương ngậm một cọng cỏ đuôi c·h·ó, nheo mắt lại quan sát em gái mình một hồi rồi bỗng nhiên lại nói.

Nguyên Khang cũng không cựa quậy lung tung mà ngoan ngoãn để cô ấy ôm lấy mình.

Đúng lúc này Đường Minh Sơn lại vừa lúc đi tới bên cạnh Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan bèn hỏi nhỏ: "Người ở lối rẽ kia là ai vậy?"

Hai đứa bé tung ta tung tăng đi phía trước, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn vừa nói chuyện vừa đi theo phía sau.

"Nguyên Khang mới ở lại đây có mấy ngày mà lần này nó đi cả nhà không còn náo nhiệt như trước nữa." Lúc may vá với chị dâu Triệu ở ngoài cửa, Phong Ngọc Lan cảm thán một câu.

Hai người vừa rời đi không bao lâu thì Phong Ngọc Lan phát hiện ra có một thanh niên đang đứng bên kia lối rẽ. Thanh niên kia một tay đút trong túi quần, một tay cầm cọng cỏ đuôi c·h·ó, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng người hai người Đường Văn Tuệ.

"Đi nhặt củi không?"

Hai là Chương Thục Phân cũng đang buồn phiền giống như mình.

"Lúc trẻ con ở đây thì sẽ có lúc cảm thấy chúng nó ầm ĩ." Chị dâu Triệu cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc họ nói chuyện thì Chương Nam Tuyền đã rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy vừa hoảng sợ vừa nóng ruột, không dám tới tìm Đường Văn Tuệ để nói cho rõ. Cả một buổi trưa cô ấy chẳng có tinh thần gì cả, ngay cả anh trai cũng nhìn ra cô ấy có gì đó không đúng nên cũng hỏi một câu.

Phong Ngọc Lan cười nói.

"Từ bé các em đã có quan hệ thân thiết rồi. Em cảm thấy bạn em sẽ so đo với em vì chuyện này hả? Có khi bạn em cũng đang ỉu xìu như cọng bún thiu giống em cũng nên."

Hoa anh thảo trông giông giống như hoa bí đỏ vậy, lấy dây leo của hoa anh thảo dùng nấu canh ăn rất ngon.

"Cũng không thể coi là vậy, nhưng đúng như chị dâu nói đó, chúng em chẳng có gì phải buồn rầu cả. Dù sao thì người ta cũng không thích chúng em mà." Đường Văn Tuệ cũng cảm thấy lúng túng thay mình, bèn vẫy tay với Phong Ngọc Lan rồi chạy về phía chị em tốt của mình.

"Em biết rồi, em đi tìm Thục Phân đây!"

"Nói rõ ràng rồi hả?"

Dây leo của hoa anh thảo thích vươn mình ở chỗ cây trúc sinh trưởng nên bọn họ phải vào rừng trúc tìm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thành quả của một buổi chiều không thể coi như là phong phú được vì cái giỏ nhỏ của Nguyên Khang chỉ mới đựng được một phần tư.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Chương 59