Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Giáo Huấn Tên Cặn Bã Bỏ Vợ Bỏ Con
"Bác gái, thím Quế, các vị chú bác thím, mọi người đều nghe thấy được cả, mẹ con Tào gia nguyện ý năm cái tát đổi lấy nửa cân lương thực, mong mọi người làm chứng giúp cháu."
Mẹ Tào và Tào Húc nhìn qua, trên mặt cùng lộ ra biểu cảm tham lam.
Mẹ Tào không quản La Tiểu Phương nữa, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nhìn Lục Thanh Nghiên.
"Cô muốn đánh mấy cái?"
"Cô nói cô nói đi, điều kiện gì chúng tôi cũng có thể đồng ý."
Mẹ Tào vui sướng liên tục lắc đầu, có quỷ mới đổi ý, đó là lương thực không phải cục đá.
Rất nhanh, Lục Thanh Nghiên nhận xong hai cân rưỡi lương thực đi tới.
Mẹ Tào vui vẻ, trên gương mặt già nua lộ ra tươi cười xán lạn.
"Có thể, nhưng mà tôi có điều kiện."
"Tôi... Muốn đánh anh ta."
Một thím ở đội một nhắc nhở Lục Thanh Nghiên, không đoán ra rốt cuộc là Lục Thanh Nghiên muốn làm gì.
"Đương nhiên là thật, thực ra bác gái cũng có thể kiếm lương thực, đánh bác cũng được nửa cân lương thực."
Bà ta nhìn Lục Thanh Nghiên, nhận định Lục Thanh Nghiên nhỏ như vậy đánh không đau chỗ nào, bắt đầu động lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Tố Hoa đi theo sau cô, nghe nói cô muốn dùng lương thực đánh người thì lập tức ngây ngốc.
"Nghĩ tới vợ con, lại nghĩ tới đứa bé trong bụng vợ con đi."
Lục Thanh Nghiên dịu dàng nói: "Làm phiền mọi người ạ."
"Tôi lập tức đi nhận, bác đợi tôi một lát."
Không biết từ khi nào, xung quanh bọn họ có đầy người.
Tào Húc vừa nghe mẹ Tào nói, lập tức ủ rũ, đứng tại chỗ không nói lời nào.
Tào Húc nhìn mẹ Tào với vẻ không dám tin, trên gương mặt than đen tràn ngập hoảng sợ.
Tính toán trong lòng mẹ Tào không nhận được câu trả lời.
Sở dĩ mẹ Tào tham lương thực của La Tiểu Phương, là vì con dâu mới mang thai ăn uống nhiều, lương thực trong nhà đã không đủ.
Đáng tiếc không lâu trước con trai bà ta mới cưới một người, nếu không thực sự có thể suy xét.
Không thắng nổi dụ hoặc của lương thực, mẹ Tào lại bắt đầu hỏi Lục Thanh Nghiên.
Mọi người vừa nghe thấy thế, đều chỉ trích mẹ con Tào gia.
La Tiểu Phương sốt ruột: "Thanh Nghiên, em biết em đang nói gì không?"
"Vậy thì tốt."
"Cô thực sự có thể đưa lương thực của cô cho chúng tôi sao?"
Lục Thanh Nghiên gật đầu, nhìn quanh bốn phía.
Me Tào nhìn về nhía eon trai aầw khô nhà mình. rối rắm nên làm dì bâv giờ.
Ngày hôm qua cô nhịn đầy bụng tức giận, hiện giờ có tên cặn bã đưa tới cửa, có chút không nhịn được.
"Không đổi ý, không đổi ý." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nửa cân lương thực 10 cái... 5 cái, bác thấy như vậy được chưa?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Thanh Nghiên nâng ngón tay trắng nõn lên, chỉ về phía Tào Húc.
Lục Thanh Nghiên cười đến vô cùng "bình dị gần gũi", thoạt nhìn rất dễ bắt nạt.
"Đương nhiên."
Trong mắt Lục Thanh Nghiên lóe lên tia sáng, nghĩ xem nên đánh thế nào mới đau.
Mẹ Tào liều mạng lắc đầu, lập tức không muốn lương thực nữa.
Sau khi nói xong, Lục Thanh Nghiên đi nhanh tới chỗ chia lương thực.
"Yên tâm đi, trong lòng em biết rõ."
Chương 146: Giáo Huấn Tên Cặn Bã Bỏ Vợ Bỏ Con
Cô vốn tưởng rằng Vương Kim Nga, Ngưu Lan Hoa đã đủ kỳ lạ, không nghĩ tới còn có người kỳ lạ hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ Tào gấp không đợi nổi gật đầu, mặc kệ Lục Thanh Nghiên muốn nói gì điều kiện gì.
Lục Thanh Nghiên vươn mười ngón tay ra, khi thấy dáng vẻ chần chừ do dự của mẹ Tào, lại đổi thành 5 cái.
"Cháu biết, nhưng cháu không cho, bọn họ sẽ lấy lương thực của chị dâu Phương."
"Bác gái, lương thực của tôi có thể cho các người ăn."
"Thanh Nghiên, đó là lương thực đấy."
"Tôi không đổi ý, hai người cũng không được đổi ý."
Lục Thanh Nghiên cử động tay chân, lộ ra tươi cười ôn hòa.
Những lời này của Lục Thanh Nghiên, trực tiếp đẩy mẹ con Tào gia lên đống lửa.
"Tôi cũng có thể ư?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đáng tiếc, tôi không thể cho các người lương thực."
"Mẹ?"
"Thực sự là nửa cân lương thực 5 cái sao?"
Lục Thanh Nghiên lộ ra biểu cảm tiếc nuối, còn thở dài một hơi.
"Tiểu Phương đã ly hôn với cậu mấy năm, sao cậu còn không biết xấu hổ như thế?"
"Thực sự là lương thực, cô không được đổi ý đâu đấy." nói.
Lúc này lương thực là mạng của mọi người, sao Thanh Nghiên có thể cho bọn họ lương thực?
Sao nữ đồng chí này dứt khoát cho bà ta lương thực như vậy, chẳng lẽ là coi trọng con trai bà ta?
Vì cháu trai, đương nhiên là bà ta phải nghĩ biện pháp kiếm ít lương thực.
"Cái gì? Cô muốn đánh con trai tôi ư, không được!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.