Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 397: Có Phải Ông Cho Rằng Tính Tình Tôi Rất Tốt Hay Không
Rất nhanh, thực sự bị anh ta tìm ra được không ít thứ. bên trong giấu mấy thỏi vàng và mấy món đồ trang sức, còn có hơn 1000 tệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Thanh Thần nhấc chân đá Trịnh Tùng Đào hôn mê, nhìn gương mặt ông ta sưng đỏ không chịu nổi, vẫn không cảm thấy hả giận.
Không biết Lục Thanh Thần tìm đâu ra được một cái ghế, đặt dưới cây bảo Lục Thanh Nghiên nhanh ngồi xuống.
Chương 397: Có Phải Ông Cho Rằng Tính Tình Tôi Rất Tốt Hay Không
Lục Thanh Thần nắm lấy cổ áo Trịnh Tùng Đào, nhấc cả người ông ta lên.
"1m8, mặc áo choàng đen."
Sau khi nói xong, Lục Thanh Thần nhanh chóng điều tra nhà Trịnh Tùng Đào.
Lục Thanh Nghiên ngồi trên sô pha nhìn ra được né tránh ở sâu trong mắt Trịnh Tùng Đào, nhận định ông ta nói dối.
Lục Thanh Nghiên và Lục Thanh Thần ở dưới tàng cây tận mắt nhìn Trịnh Tùng Đào bị bắt đi, cũng thấy được vẻ tuyệt vọng trên mặt ông ta.
"Không có khả năng, nhất định là ông lừa tôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc ấy ông ta không rõ người nọ, nhưng nhớ rõ duy nhất là ba điểm này.
"Ông không nhìn thấy dáng vẻ của người đó, vậy chiều cao thì sao, có đặc điểm khác biệt gì không?" Trịnh Tùng Đào.
"Tôi không biết nữa, hai người tha cho tôi đi."
Lục Thanh Nghiên đứng trước mặt Lục Thanh Thần, nhìn Trịnh Tùng Đào đã hôn mê.
Lục Thanh Thần lạnh giọng chất vấn Trịnh Tùng Đào, ném ông ta lên sô pha.
Khi nhìn thấy người nọ lần đầu tiên Trịnh Tùng Đào còn cảm thấy kỳ lạ, thời đại này còn có ai mặc áo choàng đen, thoạt nhìn quá kỳ dị.
"Em gái, ăn cho ngọt miệng, có lẽ lát nữa trò hay sẽ trình diễn."
"Tôi không quen biết người nọ, là người đó nói sẽ giúp tôi."
Lục Thanh Thần không ngồi xuống, đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên nhìn phía xa.
"Người đó trông như thế nào?"
Trịnh Tùng Đào đâu còn dám giấu giếm nữa, hoàn toàn sợ hai anh em bọn họ.
Trịnh Tùng Đào liều mạng giải thích, bất đắc dĩ Lục Thanh Thần căn bản không tin ông ta.
Quan trọng nhất chính là, trong nhà Trịnh Tùng Đào có mấy quyển sách không nên xuất hiện trong thời kỳ này.
Hai anh em rời khỏi nhà Trịnh Tùng Đào, Lục Thanh Thần thu mua một đứa bé, nhờ đứa bé đi một chuyến.
Lục Thanh Nghiên cúi đầu nhìn túi da trong tay, cười lắc đầu.
"Còn gì nữa không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trịnh Tùng Đào nhìn cách trang trí trong nhà Trịnh Tùng Đào, phần lớn đều rất mới, thoạt nhìn còn có chút khoe khoang.
Trịnh Tùng Đào hoảng sợ lắc đầu, nghĩ tới gì đó càng không dám mở miệng.
Lục Thanh Nghiên ngồi xuống xong, anh ta lại lấy một túi da ra, bên trong có ít mứt hoa quả.
Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm, lại nhìn về phía Trịnh Tùng Đào lần nữa: "Còn gì nữa?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Người đó khoảng 1m8, mặc áo choàng đen, che bản thân kín mít."
Lục Thanh Thần đỏ mắt lần nữa.
Trịnh Tùng Đào cẩn thận hồi tưởng lại: "Trắng, người đó rất trắng, tay đặc biệt trắng, giống như đã lâu rồi không ra ngoài ánh sáng."
"Chú... Không có ai sai bảo chú cả."
Rất nhanh có một đám người tới nhà Trịnh Tùng Đào, sau khi điều tra một lát, mới dẫn Trịnh Tùng Đào tỉnh lại từ trong hôn mê đi.
Lục Thanh Thần híp mắt đầy nguy hiểm, khom lưng tới gần Trịnh Tùng Đào, khóe miệng hơi nhếch lên cười lạnh lo.
Trịnh Tùng Đào liều mạng lắc đầu, hi vọng Lục Thanh Thần và Lục Thanh Nghiên tha cho mình.
"Tôi nói, tôi nói cho hai người."
"Tôi không lừa hai người, tôi thực sự không biết người đó là ai, cũng không thấy được dáng vẻ của người đó."
Đây có thể là lần cách người đứng phía sau gần nhất, anh ta cần phải tra rõ thân phận của người nọ.
Cuối cùng không chiếm được tin tức có tác dụng gì, Lục Thanh Thần trực tiếp đánh ngất Trịnh Tùng Đào.
Lục Thanh Thần được Lục Thanh Nghiên nhắc nhở, đôi mắt sáng lên: "Em gái, em đợi anh."
"Gậy ông đập lưng ông." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dựa vào mấy thứ này, là đủ rồi."
"Trịnh Tùng Đào, có phải ông cho rằng tính tình của tôi rất tốt hay không?"
"Em gái, chúng ta ở đây đợi thêm một lát."
"Người đó che kín mít, tôi không thấy rõ dáng vẻ của người đó."
Thân là bác sĩ, ông ta tương đối nhạy cảm đối với triệu chứng trắng này.
"Còn không nói thật sao?"
"Cứ tha cho ông ta như vậy? Có quá tiện nghi cho ông ta hay không?"
Trịnh Tùng Đào hoàn toàn sợ Lục Thanh Thần, người nào có thể nghĩ tới Lục Thanh Thần thường ngày cười hì hì với ông ta, sẽ có một mặt kh*ng b* như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.