Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Lần Này Anh Sẽ Không Buông Tay Cô Ra
Lục Thanh Nghiên không chú ý tới phía sau, ngón tay thon dài khẽ điểm từng giọt nước mưa, chơi rất vui.
Ngoại trừ lần đầu tiên ở bên anh lâu hơn chút, lần thứ hai và lần thứ ba khi chiếu tới mặt thì cô tỉnh.
Cô thực sự không nghĩ tới người gặp được ở thành phố ngày đó, vậy mà sẽ gặp lại ở đại đội Thịnh Dương.
Chương 73: Lần Này Anh Sẽ Không Buông Tay Cô Ra
Đợi khi cô thực sự đi tới bên cạnh anh, Chu Cảnh Diên lại khiếp sợ.
Không phải là cũng... (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh sắc quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn khiến cô kinh hãi.
Chu Cảnh Diên nín thở lằng lặng nhìn, tham luyến không muốn rời mắt. Tiện tay mở cửa không nghĩ tới sẽ thấy hình ảnh khiến anh suốt đời khó quên.
Cả ngày nói thanh danh của cô ấy không tốt, cũng không nhìn xem thanh danh của mình tốt đến mức nào.
Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh rất đau đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô thì biết cái gì, tôi đang hỏi giúp anh Diên, ai ngờ bị cô cắt ngang."
Giơ tay lên che đầu, Lục Thanh Nghiên chạy về phía căn nhà kia.
"Anh... Anh đừng xằng bậy đấy!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Khắp nơi đều có người như vậy không tiện tiến vào không gian, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
"Chào đồng chí, tôi tên Thẩm Lâm, nhà tôi ở... Ai ui, Thẩm Nguyệt cô đá tôi làm gì?"
Nghĩ tới đây, Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt thâm thúy vô ngần.
Cho hộp thuốc vào không gian, cô nhìn quần áo ướt nhẹp, thở dài bất đắc dĩ.
SẠI"
Sao Chu Cảnh Diên có thể để cô lùi về sau được.
"Anh nói linh tỉnh gì thế? Trở về cầm gương soi lại xem mình có dáng vẻ gì?"
Ngày này có quá nhiều trùng hợp!
Trời mưa thực sự rất to, Lục Thanh Nghiên ăn không ngồi rồi, ngẩng đầu nhìn từng giọt mưa chảy từ cỏ tranh xuống, không nhịn được vươn tay hứng lấy.
Ngay sát đây không có nhà nào, chỉ có một căn nhà riêng biệt cách cô gần 10 mét.
Hơn nữa anh ta còn thân với Thẩm Nguyệt như thế, sao đều tiến đến một đống như vậy?
Trong mơ, dường như anh cao lên không ít, không biết có phải cô nhớ nhầm hay không.
Ở nơi này đấy chứ?
Mấy giọt mưa rơi lên trán Lục Thanh Nghiên, cô ngẩng đầu lên nhìn, không biết trong không trung có mưa rơi xuống từ lúc nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô lấy khăn tay màu trắng trong túi ra, cẩn thận lau nước mưa trên mặt.
Anh sợ cô ghét bỏ anh, sợ cô sẽ biến mất lần nữa.
Không biết năm nay bao nhiêu tuổi?
Mưa nhỏ chỉ trong nháy mắt biến thành mưa to tầm tã, gần như không cho Lục Thanh Nghiên thời gian kịp phản ứng.
Ôi má ơi, trong đội có nữ đồng chí xinh đẹp như vậy tới khi nào thế?
Thẩm Nguyệt vừa nghe thấy thế, cảnh cáo Thẩm Lâm.
Cô hơi ngửa cổ thon dài, lông mi uốn cong trên sườn mặt như sò biển, cánh môi đỏ thắm hơi vểnh lên.
Thẩm Lâm còn chưa kịp tự giới thiệu xong, thì bị Thẩm Nguyệt đá cho một cái.
Lục Thanh Nghiên không quấy rầy hai người, đi tới cuối thôn.
Mỗi ngày Chu Cảnh Diên đều khẩn cầu, khẩn cầu ông trời có thể nhìn thấy chân thành và khát vọng của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Nguyệt khinh thường, không quen nhìn Thẩm Lâm cả ngày không làm việc đàng hoàng.
Rõ ràng nhà anh ở cũ nát không chịu nổi, còn không có sân.
Là nhà đứa bé kia?
Đây là lần thứ sáu, lần này anh sẽ không buông tay cô ra.
Diện mạo đó, còn có khí chất đó...
Thẩm Lâm làm bộ xin tha, tầm mắt lơ đãng nhìn thấy Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh, lập tức mở to mắt nhìn.
Ở trong mơ, cô từng mơ thấy đứa bé đó ba lần.
Nếu anh Diên không cong, có lẽ sẽ không coi thường nữ đồng chí đẹp như vậy đúng không?
Cũng là cô hồ đồ, qua đi lâu như vậy nên có thay đổi, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Dù sao anh ta không nói nên lời, chỉ cảm thấy đẹp quá mức.
Đột nhiên không kịp đề phòng bị Chu Cảnh Diên không biết xuất hiện sau người khi nào dọa sợ, cả người Lục Thanh Nghiên lùi về sau.
Cô như vậy giống y như tỉnh linh trong lúc vô tình rơi xuống nhân gian, trong lúc lơ đãng sẽ biến mất không thấy.
Cô xách theo hộp thuốc nhìn bốn phía một lát, muốn tìm chỗ tránh mưa.
Cô vốn định trực tiếp rời đi, nhưng mà hai chân như không chịu khống chế. Có lẽ đứa bé kia đã rất cao?
Tầm mắt trong lúc vô tình nhìn phía xa, góc độ này...
Một góc khăn tay còn thêu mấy con thỏ đáng yêu, là khi rảnh rỗi thêu ra.
Tránh ở cửa sân, Lục Thanh Nghiên lợi dụng cỏ tranh trên đỉnh đầu ngăn cản nước mưa.
Cô là giấc mộng đẹp không thể thành ở sâu trong lòng anh, biết chênh lệch giữa bọn họ, cho nên anh vẫn luôn nỗ lực.
Người đàn ông kia...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.