Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Thư Thư Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146
Mới có bao lâu chứ, cô còn chưa hối hận, anh ta ngược lại đã bị cuộc sống dày vò đến mức tang thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong cuộc sống gần như không có chuyện gì là vui vẻ cả, điều bình đạm đã trở nên xa xỉ, mỗi ngày trừ sự kìm nén và mệt mỏi, không còn cảm giác đặc biệt nào khác. Nhiều lúc thậm chí còn nghĩ chi bằng đập đầu c.h.ế.t quách đi để đầu thai lại cho xong, cũng không cần sống mệt mỏi như vậy nữa. Khi áp lực đến mức không muốn quay về nhà nữa, anh ta lại mượn cớ tăng ca ở đơn vị, có lúc qua đêm luôn ở phòng làm việc, hoặc là đi đến các tứ hợp viện tản bộ thư giãn. Không cần ai bầu bạn, chỉ cần một mình đi đi lại lại, hít thở bầu không khí mới mẻ.
Ninh Hương cảm thấy nghi hoặc, đây là người đàn ông đã chê bai cô cả một đời sao?
Hai người họ cứ như vậy đi qua đại sảnh, men theo hành lang bước qua Nguyệt Môn, tâm trạng thư giãn mà đi dạo hết nửa viện. Sau đó Lâm Kiến Đông muốn đi vệ sinh, Ninh Hương vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi một lát, liền đến đình nghỉ chân gần đó ngồi xuống nghỉ một lát đợi anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cứ như vậy đứng ở trong đình nhìn một hồi lâu, Giang Kiến Hải nhìn Ninh Hương gọi thêm một tiếng: “A Hương?”
Vân Mộng Hạ Vũ (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Hương ngây người nhìn anh ta một lúc, sau đó đứng dậy, mỉm cười qua loa: “Chào anh, lâu rồi không gặp.”
Anh ta cũng không biết.
Chương 146
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô thu lại nụ cười, ánh mắt sắc nhọn, nhìn Giang Kiến Hải nhẹ giọng nói: “Loại người như tôi chỉ đáng bê nước rửa chân cho người ta, làm sao xứng đi cùng đại xưởng trưởng như ngài đi dạo chứ?”
Sống với Giang Kiến Hải cả một đời, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy anh ta ở trạng thái này. Một năm trước khi anh ta về quê ly hôn với cô vẫn còn trong dáng vẻ anh tuấn hiên ngang, giống như con gà trống lớn màu lông đẹp đẽ khí thế hừng hực.
Đúng là mặt trời mọc đằng Tây, lần đầu tiên thấy Giang Kiến Hải khách sáo lại tôn trọng Ninh Hương đến vậy, khuôn mặt anh ta tràn ngập ý cười, nhìn Ninh Hương hỏi: “Đến Tô Thành chơi à?”
Ninh Hương cứ ngỡ là Lâm Kiến Đông, quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Giang Kiến Hải, hơn nữa lại là Giang Kiến hải với vẻ mặt đầy vẻ tang thương.
Hơn một năm không gặp, cô trở nên càng xinh đẹp càng có khí chất, vừa nhìn thì thấy giống ngôi sao điện ảnh, so với trong tưởng tượng của anh ta lại càng tinh xảo xinh đẹp hơn rất nhiều. Trong trí nhớ cô luôn gắn liền với củi gạo dầu muối, bận bịu nhiều việc, lôi thôi lếch thếch, lúc này cô ở trước mắt hoàn toàn khác trước rồi.
Lúc đó anh ta ngang tàn biết bao, cùng cô đến công xã ly hôn, còn muốn nhìn xem cô khóc lóc hối hận.
Sau khi đón Lưu Doanh và ba đứa trẻ lên thành phố, cuộc sống của anh ta không hề yên ổn và thuận lợi giống như trong tưởng tượng. Tuy rằng bớt đi sự cãi vã giữa Lý Quế Mai và Lưu Doanh, những cãi vã giữa anh ta và Lưu Doanh lại tăng thêm từng ngày, vẫn cứ dăm ba bữa lại cãi nhau một lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không bị anh ta quấy rầy, một tay vịn trên lan can, cúi đầu nghiêm túc nhìn phong cảnh dưới đình.
Cô khẽ cong khóe môi, đáp: “Ừ.”
Ninh Hương không nhịn được liền bật cười, thật sự không biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì. Chuyện ly hôn của cô ở đại đội đã bị quên lãng rồi, anh ta cũng quên lãng rồi?
Giang Kiến Hải lại hỏi: “Chỉ có một mình cô thôi à? Hay là để tôi đưa cô đi dạo nhé?”
Ngồi nghỉ ngơi thư giãn một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: “A Hương.”
Hôm nay là chủ nhật, Giang Kiến Hải không muốn ở nhà, sáng sớm thức dậy ăn xong bữa sáng thì mượn cớ là đến đơn vị. Ở đơn vị ngồi một lát thì thấy buồn chán, anh ta đành một mình đi ra ngoài, đến viện này dạo một lát.
Cô nghĩ rằng Lâm Kiến Đông trở lại rồi, kết quả quay đầu lại nhìn phát hiện người vừa gọi cô là chồng cũ Giang Kiến Hải. Từ sau khi ly hôn, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy Giang Kiến Hải, bây giờ đột nhiên gặp mặt, Ninh Hương bỗng dưng ngây người.
Hôm nay cũng đến đây tản bộ một chút, khi bước vào đình dừng chân, ánh mắt vừa quét qua đột nhiên nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi trong đình.
Có rất nhiều lúc anh ta nghĩ, tại sao cuộc sống của mình lại biến thành như vậy?
Sau khi Lâm Kiến Đông rời đi, Ninh Hương ngồi trong đình, tay vịn lan can, ngắm dòng suối đang chảy róc rách.
Nhắc đến thì cũng chỉ vài chuyện vặt vãnh, có khi cãi vài câu anh ta nhẫn nhịn im miệng, có không nhịn nổi thì cãi nhau đến khi trời long đất lở. Lúc mà không thể kiềm chế được nóng giận, cả hai người sẽ cùng nhau đập phá đồ đạc trong nhà, khiến Giang Hân sợ hãi bật khóc tu tu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.