Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


Ký ức kiếp trước còn rõ ràng như mới hôm qua: cô bỏ đi không chút lưu tình, khiến anh cảm thấy bản thân thật đáng thương. Nhưng đồng thời, anh cũng không thể phủ nhận, một phần lỗi là do hoàn cảnh.

Nghe tiếng “mẹ” từ cô con dâu, bà Lưu Quế Phân vui sướng ra mặt, quay sang khoe với mọi người:

“Không sao, sáng mai mẹ nấu cho con bát mới, bát này để mẹ đưa cho Hoài Thần ăn. Nó cũng cần bồi bổ sức khỏe.”

"Cứ đi đi, tôi không quan tâm cô ấy có phải là kẻ lừa đảo hay không."

Rốt cuộc ai mới là kẻ "lừa đảo" đây? (đọc tại Qidian-VP.com)


Cô mới chỉ 20 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, trong khi anh lớn hơn cô gần chục tuổi. Dù anh là đoàn trưởng, nhưng công việc đóng quân ở nơi biên giới xa xôi, cả năm chẳng về nhà được mấy lần.

Câu nói đó khiến mọi người cười ầm lên.

Từ Vãn: Đúng vậy, lát nữa tôi sẽ nói rõ.

“Cảm ơn mẹ.” – Cô thật lòng cảm kích. Bà là người duy nhất trong thế giới xa lạ này khiến cô cảm thấy dễ chịu và yên tâm.

Chu Hoài Thần: Nhưng tôi không muốn đồng ý.

Cô ấy không muốn theo mình cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ, mình đúng là không xứng với một cô gái đẹp như thế.

“Đoàn trưởng Chu, vui cũng đừng uống thế! Uống nhiều rồi mất cả đêm động phòng thì sao?”

Nhưng khi nghĩ đến kiếp trước, chuyện cha mẹ anh gặp nạn vì đi tìm cô, mẹ ngã gãy chân để lại di chứng, còn cha thì bị rắn cắn, suýt nữa mất mạng, cơn giận trong lòng anh lại bùng lên.

Nhưng trong lòng Chu Hoài Thần không hề vui. Anh tự cười nhạo bản thân: Cô ấy sắp chạy rồi, còn động phòng gì nữa? (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 4: Chương 4

Anh thầm nghĩ như vậy, nhưng vẫn không thể ngăn bản thân hành động theo bản năng. Anh đã đưa cho cô cả tiền lương của mình, đảm bảo rằng cô sẽ không bị đói bụng dù ở đâu.

Bà vừa cười vừa nghĩ: Thằng Hoài Thần thật không biết xấu hổ, lo chuẩn bị cả bát rượu nếp đầy trứng chỉ vì sợ con bé đói. Đúng là si tình quá mức!

Chu Hoài Thần chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ trải qua một chuyện kỳ lạ như vậy. Nhưng dù bất ngờ đến đâu, anh là người từng được đào tạo và tiếp nhận giáo d·ụ·c, nên cũng không quá khó để chấp nhận sự thật. Điều duy nhất anh không muốn chấp nhận chính là việc bị cô vợ mới cưới bỏ rơi.

Nghe vậy, mẹ chồng cô lại cười: (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế nhưng sau khi trải qua những gì vừa rồi, anh phát hiện ra bản thân không thể không quan tâm.

Chỉ cần hơi lơ đễnh, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô ngồi bên cửa sổ ăn lạc và táo đỏ, dáng vẻ đó cứ in sâu trong tâm trí anh, không sao xóa được.

Dù chuyện đó không phải cô gây ra, nhưng hiện giờ cô đang sống với danh nghĩa Từ Vãn, nên cô thầm nhủ sẽ không để bi kịch xảy ra nữa.

“Không ăn hết cũng không sao, miễn là no bụng là được!” – Bà mỉm cười hiền hậu.

Vì sao anh biết, bởi vì anh đã trọng sinh.

Chu Hoài Thần càng nghĩ càng cảm thấy bực bội. Anh vùi mình vào bữa rượu với bạn bè, uống đến mức chẳng cần biết xung quanh thế nào, cứ như đang tự trừng phạt bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Các chị nhìn xem, con dâu tôi ngoan chưa? Xinh đẹp thế này, lại có học thức. Chẳng trách thằng Hoài Thần nhà tôi quý con bé như vậy!”

Bỗng cả thôn đột ngột mất điện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế nhưng, nếu cô không muốn thì có thể nói với anh mà!

Thời đại này, nguồn điện không ổn định, cúp điện là chuyện xảy ra thường xuyên. Với mọi người, đây không phải điều gì quá lạ lẫm, nhưng với Từ Vãn – một người hiện đại – thì lại là một trải nghiệm đầy bất ngờ và đáng sợ.

“Con tính để dành sáng mai ăn tiếp.” – Từ Vãn thành thật. Cô biết thời này không ai lãng phí, đặc biệt là đồ bổ dưỡng như trứng gà.

Trong khi đó, ở ngoài sân, Chu Hoài Thần đang uống rượu cùng chiến hữu. Thấy anh uống liên tục mấy chén, một người bạn vỗ vai anh, cười ha hả:

Từ Vãn chợt cảm thấy bà mẹ chồng này thật dễ gần. Nghĩ đến chuyện trong sách, bà vì đi tìm nguyên chủ mà ngã gãy chân, để lại di chứng cả đời, lòng cô không khỏi áy náy thay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4