Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 194: Chương 194

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Chương 194


“Anh thì sao!” Cố Khanh Khanh không chút do dự phản bác lại: "Anh cùng chị A Niệm đã có con rồi còn không phải mắt trông mong nhìn chị ấy nha!"

Người phụ nữ bên cạnh nhắc nhở: "Vừa rồi cô không để ý đến quân trang của người kia sao?"

Cũng giống như lục quân, quân hàm vẫn là ngôi sao trên mũ.

Cố Khanh Khanh ngủ được nửa giấc, nếu không phải là muốn đi vệ sinh, cô có thể ngủ thêm một chút nữa.

“Em muốn đổi cái kia ... túi đã bị anh để phòng khác rồi." Cố Khanh Khanh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này quân tẩu kia mới hiểu ra, miệng lẩm bẩm: "... Trẻ như vậy đã làm quan ..."

Sở Đại nhớ tới lúc mình ở Binh Đoàn, muốn Khanh Khanh ở trong phòng chờ thêm lát nữa, cách vách bị hai người họ phát cẩu lương.

Chương 194: Chương 194

Chờ Sở Đại đến gần, ánh mắt cô như muốn dán vào anh ấy, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, anh cười nhạo: "Chỉ bằng cậu? Lưu trữ cho chính mình ăn." (đọc tại Qidian-VP.com)

Quân tẩu kia khó hiểu: "Hả? Sao vậy?"

Sở Đại quay đầu đi, lười nói chuyện với cậu ta.

Hứa Niệm và Triệu Trạch đi đến một cái giường khác, thấy cô gái đã tỉnh, thấp giọng hỏi: "Lại không thoải mái?"

Hứa Niệm thẹn quá thành giận, hất tay chồng ra.

Sở Đại miệng hơi giật giật, chậm rãi phun ra hai chữ

Tối đi ngủ muộn, sáng sớm đã thức dậy, Cố Khanh Khanh dựa vào cánh tay của Sở Đại, mí mặt nặng trĩu, buồn ngủ chịu không nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hả?” Sở Đại nhìn lại, thấy vẻ mặt xấu hổ của em ấy, nhướng mày: "Làm sao vậy?"

Lần đầu tiên Sở Đại thấy cái con người mang mắt kính này mồm miệng độc thật: "Cậu gần đây có phải dùng d.a.o dùng kéo nhiều, lệ khí nặng vậy?"

Nhìn thấy Sở Đại duỗi tay đỡ lấy đầu của Khanh Khanh, Triệu Trạch chậc chậc thâm ý nói: "Lão Sở, cậu phải thiết chế chút, mới qua bao lâu hộp kia đã không còn, chú ý thân thể, nghe nói lên đào rồi có con hàu gì đó, đồ bổ đấy, đến lúc đó tìm cho cậu nhiều chút, mất công cậu về sau hư thận đến tìm tớ."

Trong phòng càng lúc càng đông, có khoảng 20 người, tiếng lục đục nói chuyện làm cô gục đầu, rớt lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông.

“Bốn sao”

Động tĩnh của họ thu hút sự chú ý của một nhóm quân tẩu, một lát lại quay sang nói chuyện với nhau.

Triệu Trạch gõ vai: "Theo cậu học, mỗi lần cậu ra chiến trường ánh mắt y như thần c·h·ế·t, sắc như dao, tôi còn tưởng rằng cậu g.i.ế.c xong địch xong quay sang g.i.ế.c luôn đồng đội luôn ấy chứ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô cảm thấy nếu mình là đàn ông, cô cũng sẽ thích Khanh Khanh, tinh quái, thẳng thắn, ở Binh Đoàn may mắn có Khanh Khanh cô mới không buồn bực trong phòng một mình.

"Anh không giống em nha, em gái. Anh là nam nhân chủ động chút thì có gì, em là một cô gái, chủ động nên để lão Sở đến."

Triệu Trạch quàng tay qua vai vợ, bảo em ấy ngồi dịch vào trong, ngồi xuống mép giường trêu chọc hai người họ: "Từ Binh Đoàn trở về cũng nửa tháng rồi, mỗi ngày dính bên nhau không thấy phiền à?"

“Anh trai, anh Triệu." Cố Khanh Khanh rút tay về, vẫy vẫy tay gọi bọn họ lại đây ngồi xuống.

Cố Khanh Khanh xấu hổ lắc đầu nói nhỏ: "Không phải, em muốn đi nhà vệ sinh mà không biết ở đâu". (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Khanh Khanh đi vệ sinh, Sở Đại đứng canh ở bên ngoài, đứng ở lan can nhìn ra biển rộng.

“Anh đưa em đi." Sở Đại đứng dậy, nắm tay vợ đi ra ngoài.

“Trong tay tớ không đủ thuốc chữa đâu nha." Triệu Trạch bày ra dáng vẻ khổ sở.

Không chỉ Triệu Trạch bật cười mà Sở Đại cũng cong khóe môi, điều chỉnh vị trí ngồi sao cho vợ dựa vào bả vai mình, chống đỡ thân thể em ấy.

Triệu Trạch hừ cười, chỉ vào bụng Hứa Niệm: "Chờ con tôi ra tới con cậu còn chưa có thấy đâu, Sở Liên Trường, cậu để tâm chút đi."

“Thứ gì?” Triệu Trạch theo bản năng hỏi lại, tiếp xúc với ánh mắt của cậu bạn, lấy lại tinh thần: "Ồ, cái kia ấy à, này, muốn nhiều như vậy làm gì? Lưu lại nối dõi tông đường? Không đúng, cậu muốn nhiều vậy là muốn tuyệt hậu."

Sau khi ở Binh Đoàn một thời gian dài, cô nhận ra rằng những người đàn ông trong quân đội thường nhìn ngay thẳng, nhưng thực ra bên trong toàn là người không đứng đắn.

Đồng phục hải quân của họ là kiểu áo Tôn Trung Sơn, màu trắng, nhìn cực kỳ oai.

“… Bên hông túi." Cô gái thiếu che mặt lại thôi.

"Đánh rắm".

Cố Khanh Khanh nhìn nam nhân mặc hải quân, đôi mắt nhìn chằm chằm.

Nam nhân cười, xoa xoa đầu vợ: "Chờ chút, anh đi lấy! Em để ở chỗ nào?"

Có quân tẩu nhỏ giọng nói chuyện: "Còn ở trong bộ đội đấy, cũng không biết mà chú ý chút."

Đây là lần đầu tiên Hứa Niệm nghe một cô gái chủ động nói mình mặt dày, còn thấy Sở Đại nhìn em ấy đầy cưng chiều, cô thật lòng vui vẻ cho Khanh Khanh.

"Em cũng không có gì." Cố Khanh Khanh hừ một tiếng: "Em da mặt dày."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Chương 194