Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 219: Chương 219
Triệu Trạch tuy rằng không cần vào kho quân sự làm c* li, nhưng mà vẫn đi theo, hai ngày nay người bị thương không ít.
"Cậu mà không nói tớ đã quên, nếu không phải Cố Thanh Liệt kia đòi ăn thanh mai, cậu chưa chắc cưới được vợ đâu."
Không ngờ vợ còn chưa có ra đến thì con trai lớn cầm cái ca tráng men đi ra: "Cha! Ngài uống nước đi!"
Chu Ma Tử đau đầu nhìn cậu con trai lớn, cao tầm đến n.g.ự.c mình: "Nói đi, nói cho cha biết, hai đứa con hôm nay gây ra đại họa gì rồi phải không? Phá bàn ghế trong lớp? Hay là bắt nạt bạn học? Con mẹ nó Chu Đại Mao, hai anh em mi không phải đánh cô giáo Cố đi?!"
Hổ Tử không cần nghĩ ngợi đáp ngay: "Chăm chỉ học tập lớn lên giống cha bảo vệ quốc gia!"
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy đây là khả năng cao nhất, anh đi tới đi lui tại chỗ, giật chiếc khăn lông trong tay đứa con trai thứ hai: "Rốt cuộc sao thế này? Hai anh em làm cha sợ hãi quá!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 219: Chương 219
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lại đây nói cha nghe hôm nay còn học được cái gì?" Anh đã tin tưởng 7-8 phần rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam nhân của chị dâu mặt tròn loanh quanh trước cửa nhà mấy lần mới dám lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào: "Vợ à, anh đã về rồi."
Nói xong, anh chột dạ liếc nhìn người đàn ông đứng đằng xa kia.
Trên lưng mang theo hộp thuốc cùng túi vải, anh ngồi xổm lên mặt đất, mở túi vải ra, phân cho Sở Đại một ít quả quýt cùng sơn tra: "Núi bên cạnh kho quân sự, cây quýt tớ đã hát hết rồi, cậu đừng có đi nữa."
Triệu Trạch khinh bỉ, cái tên này ngậm miệng là vợ, há mồm là vợ, trước kia tên nào muốn cả đời quang côn c.h.ế.t trận sa trường, cứng đầu cứng cổ đi đâu rồi? Lấy vợ xong thì quá là thái quá.
"Thằng nhóc nhà tôi chắc phát điên rồi, tối hôm qua tôi phải ở bên bãi bùn lầy ở khu Nam tìm vài vòng mới bắt được người trở về, hôm nay không biết có trốn học không nữa."
Tình cảnh tương đồng diễn ra khắp khu nhà quân nhân ở tất cả các khu Đông, Nam, Tây, Bắc. Các chiến sĩ về nhà vốn là gà c·h·ó không yên tự nhiên được con trai, con gái săn sóc, trong lòng vui vẻ vô cùng, cực khổ cả ngày đào hầm quân sự biết mất, mang vợ cùng các con đi nhà ăn ăn cơm.
“Chắc là có thể đi." Sở Đại vui vẻ nhận lấy: "Lão Cố không phải thích vị chua chua như này sao? Anh em nhà họ khẩu vị tương tự nhau."
Chiều nay, các chiến sĩ một thân bùn nước từ kho quân sự đi ra khỏi vùng cấm, nghĩ đến sắp về nhà, nụ cười trên môi dần trở nên chua chát——
"Mà này, vợ cậu có mang thai đâu, chua vậy có thể ăn không?"
Khi Chu Ma Tử nghe vợ nói, phản ứng đầu tiên của anh là không tin, làm gì có chuyện đó, ngoan ngoãn nghiêm túc mấy từ này tuyệt đối không phải con của anh.
Nói không chừng là nói dối gạt cả mẹ đấy chứ? Nếu mà làm giáo viên khóc thì cơm cũng không thể ăn, túm hai tên này đi nhà Sở doanh trường bồi tội mới được.
“Này, đợi tớ với, hai ta không phải tiện đường sao?!" Triệu Trạch chạy theo phía sau, vừa chạy vừa la.
Chị dâu mặt tròn ôm đứa nhỏ xíu đang ê a ê a ra ngoài, thấy hai cha con mắt to mắt nhỏ, mở miệng: "Ma Tử này, Đại Mao rót nước cho anh sao anh không uống?"
Nghe xong, chị dâu mặt tròn dở khóc dở cười, đem con trai nhỏ nhét vào tay chồng, lấy cái ly đặt bên bàn đá, giật cái khăn lông tự mình phủi bùn đất: "Chu Ma Tử, anh không mong con trai anh tốt sao? Hai anh em họ đi học ngoan lắm, cô giáo Cố nói với em hai anh em đi học nghiêm túc lắm đấy!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Đại cầm trong tay một túi chà là, nghiêng đầu nói với Triệu Trạch: "Cậu hái mấy quả quýt kia ở đâu?"
Sở Đại vươn tay kéo hắn: "Không phải sao, phải cám ơn lão Cố."
Nhị Hổ cũng từ cột tre trên tường rút ra đám vải phủi bùn đất cho cha.
Chu Ma Tử sửng sốt, nếu nói hôm nay không học được cái gì, hai tên này khẳng định không bịa ra được một câu như vậy được. Chân bước đến bàn đá, ôm con trai nhỏ trên tay, để hai cậu con trai ngồi lên đùi mình.
Chu Đại Mao lại gật gật đầu: "Cha, cón lớn lên muốn làm hải quân giống cha, con còn muốn lái t** ch**n!"
Nói xong, người đàn ông sải bước ra khỏi khu cấm quân sự: "Tớ còn phải về nhà xem vợ có chịu ủy khuất gì không, không nói chuyện với cậu nữa."
Hoài nghi hỏi: "Vậy thì hai anh em nói cha xem, hôm nay trên lớp học cái gì?" Nếu mà nói không nên lời xem anh có đánh hai đứa này nên hồn một trận hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhà tôi Đại Mai Nhị Hổ cũng vậy." Có cái chiến sĩ lắc đầu: “Quá mệt tâm, lát nữa chúng ta cùng nhau đi tìm nhé, đám nhóc hoang dã này, sao có thể mà ngồi yên trong lớp được, không chừng chọc giáo viên người ta tức đến khóc mất." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.