Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 388: Chương 388
“Vào nhà, đừng đứng ngoài cửa
Sở Đại v**t v* lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang dỗ dành trẻ con.
Sở Đại đợi mọi người đi rồi mới trở về phòng, mở gối lên xem, đầy ắp bao lì xì, mọi người trong nhà họ Cố đã chuẩn bị tiền mừng tuổi cho hai bé con nhà anh.
Thẩm Tuy có vẻ hơi mệt, Cố Khanh Khanh bảo cậu bé ở nhà nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ cho mau hết bệnh.
Cô mặc quần áo cho hai nhóc tì, cả gia đình bốn người cùng xuống lầu.
Ăn sáng xong, hai bé ở nhà với ông cố, bốn anh em nhà họ Cố cùng con cháu đến nhà ông nội cả và ông nội hai chúc tết.
“Chúc mừng năm mới!” Bao lì xì mừng tuổi đã được Hàn Liên Tâm chuẩn bị sẵn, nhét vào trong túi áo hai cháu.
Anh hỏi: “Cha và mọi người đều thức đón giao thừa, chúng ta không đi à?”
Cố Khanh Khanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Sở Đại ngồi sưởi ấm một lúc rồi đi vào phòng tắm bên cạnh rửa mặt. Nghe tiếng bước chân ở cầu thang, anh nhìn thoáng qua, là trưởng bối nhà họ Cố.
Đợi khi về lại khu quân sự, anh sẽ không còn thời gian rảnh để ở bên cô như thế này, tranh thủ lúc này mà quấn quýt nhau càng nhiều càng tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên người anh có mùi kẹo sữa ngọt ngào, không biết anh ăn bao nhiêu kẹo rồi mới tỏa ra được cái mùi này, bảo sao hai bé con thích bám lấy anh.
Cố Khanh Khanh lại bế con đi chúc Tết các bậc trưởng bối khác, quay một vòng người đã ấm áp lên.
Chương 388: Chương 388
Sở Đại vừa động đậy là cô đã mở mắt, bên ngoài chỉ mới có chút ánh sáng lờ mờ, cô dụi mắt hỏi Sở Đại: “Mấy giờ rồi anh?”
Cố Khanh Khanh và Sở Đại theo sau Cố Kim, Cố Ngân, thỉnh thoảng chào hỏi thôn dân đang đi chúc Tết.
“Chúc mừng năm mới, thím Hai.”
Vân Mộng Hạ Vũ (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không sao, sẽ không ai nói gì đâu.” Sở Đại đã đến thôn Đại Truân Tử vài lần, anh biết người dân ở đây thế nào, hơn nữa vì uy tín của nhà họ Cố, họ cũng sẽ không nói gì.
-
Thời Như Sương và Hàn Liên Tâm nhẹ nhàng bước vào phòng, đặt bao lì xì dưới gối, là tiền mừng tuổi cho hai bé con.
Suy nghĩ một chút, anh cũng móc ra ba bao lì xì từ túi, sau đó sắp xếp lại, một đống dày cộm đặt dưới gối của vợ.
“Lạnh à?” Thấy vợ rụt cổ, anh hỏi.
Hai vợ chồng không nói gì, Cố Khanh Khanh cảm thấy rất thoải mái.
Nhìn hai bé trắng trẻo, mắt mũi linh động, cô thèm thuồng ghê, phải chi Viên Viên nhanh chóng sinh cho cô một đứa cháu thì tốt biết mấy.
Cố Khanh Khanh đưa bình sữa cho chúng, uống sữa nên mới ngừng khóc nhè.
“Năm giờ rưỡi.” Sở Đại nhìn đồng hồ, cúi xuống hôn vợ một cái: “Ngủ thêm chút nữa đi, sáu giờ rưỡi anh sẽ gọi em dậy.”
“Đến rồi à? Mau mau mang pháo ra đốt lên.” Cố Thiết Chùy gọi con trai, lại hỏi Cố Kim: “Cha con sao không đến? Giờ con cháu đều thành đạt rồi không đến chúc Tết anh trai à?”
Sở Đại một tay chụp được cái gối, đặt lên đùi.
Không biết có phải do ngửi thấy mùi sữa hay không, vừa pha xong chúng liền khóc oe oe lên.
Sở Đại liếc nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, gật đầu: “Được.”
Ngày hôm sau, Thời Như Sương đặc biệt dặn dò con gái mùng một tết dậy sớm đừng để mọi người trong nhà phải gọi dậy ăn cơm.
Đối mặt với những chú thím từ nhỏ đã nhìn cô lớn lên, cô có chút hơi ngượng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đang nhiều người như vậy mà.” Cô trợn tròn mắt.
“Em không muốn ngủ nữa.” Cố Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn hai bé đang ngủ say, thấy chúng không có dấu hiệu thức giấc, cô xoay người rúc vào lòng chồng, tận hưởng khoảnh khắc yên bình buổi sáng.
“Vâng, vâng.” Cố Khanh Khanh lập tức nhét tay vào túi áo anh, tay lạnh chạm vào tay anh rồi định rút lại nhưng bị anh nắm chặt giữ trong lòng bàn tay.
Đến sáu giờ rưỡi, hai vợ chồng cùng dậy, Sở Đại đi rửa mặt trước, Cố Khanh Khanh pha sữa bột cho hai bé con. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lạnh quá, ngủ sớm thôi anh.” Cố Khanh Khanh lại trượt vào chăn, ôm cậu con trai nhỏ vào lòng, các bé làm cho chăn ấm áp dễ chịu vô cùng: “Anh cũng mau đi rửa mặt rồi đi ngủ, cha sẽ không nói gì đâu.”
“Cha và mẹ con ở nhà tiếp khách, hàng xóm láng giềng cũng qua nhà chúc tết, ai dám không đến chúc tết bác chứ ạ! Bác là định hải thần châm của nhà họ Cố mà.” Cố Bảo nói vài câu đã khiến Cố Thiết Chùy cười toe toét. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên, những thôn dân chúc Tết với Cố Tài chỉ mỉm cười thiện ý.
Sở Đại rửa mặt xong đi vào, tay còn cầm khăn ấm, lau mặt cho hai con.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.