Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 390: Chương 390
Anh trai của Trương Thúy Phân không ngờ năm nay em gái lại đến sớm thế, thường thì cũng phải mồng hai, mồng ba mới đến, ông nghe tiếng hô chạy ra xem sao, chính xác là em gái của ông cùng bốn cháu trai! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm giác lâng lâng khó tả.
Đoàn Đoàn nằm dài trên chân ông nội, đôi mắt to tròn nhìn từ dưới đất lên cửa, đúng lúc thấy cha bước qua ngạch cửa.
Đoàn Đoàn chép chép miệng, ngừng khóc, tay nhỏ đập đập muốn chộp lấy kẹo từ tay ông nội.
Cô cười trộm: "Phó đoàn trưởng Sở nịnh nọt giỏi thật ~"
Ngoài Cố Khanh Khanh và Sở Đại tập trung vào con cái, Sở Uyên đang uống rượu trò chuyện với Cố Thiết Trụ, thì những người khác trong nhà họ Cố đang bàn về việc đi thăm nhà mẹ đẻ Trương Thúy Phân, cuối cùng quyết định— (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ồ, kia không phải là thím Trương sao?" Có người nhận ra được người đang đi đằng kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Đại lái xe, đưa Trương Thúy Phân và bốn người con trai đi.
"Được." Cố Tài đẩy đầu em khỏi vai mình: "Nặng quá, tựa vào cửa sổ đi, đừng tựa vào người anh."
Khi miệng nhỏ của Đoàn Đoàn sắp chạm vào chén canh trứng Sở Đại kéo cổ áo phía sau của nhóc con ngược về sau. Nhóc con lúc đầu còn không muốn ăn, giờ muốn ăn cũng không thể, sốt ruột đến mức dậm chân liên tục.
Niên Niên xem cảnh tượng này không thấy phiền, vỗ tay không biết đang lẩm bẩm gì, đôi mắt cười đến mức cong như trăng lưỡi liềm.
"Được, đi đi, nhớ xi xi cho Niên Niên, không thằng nhóc tè lên người em đấy!"
Trương Thúy Phân ngồi ghế phụ chỉ đường cho cháu rể: "Cứ đi thẳng, khi nào cần rẽ bà sẽ nói."
"Không sao rồi ạ!" Thẩm Tuy bế cháu trai, "Chị, em đưa Niên Niên lên lầu chơi."
Cố Khanh Khanh thấy Niên Niên quấn lấy cậu út, hỏi: "Giờ em cảm thấy thế nào? Đã khá hơn chưa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Liên Tâm quay đầu nói chuyện với Tôn Viên Viên, bàn về việc ngày mai sẽ cùng con trai và con dâu về nhà mẹ đẻ, đang thảo luận xem mang gì theo.
Đội sản xuất Hồng Tinh không xa, đi tầm mười phút là đến, khi Trương Thúy Phân xuống xe còn cố ý chỉnh lại tóc và quần áo, hỏi bốn con trai phía sau: "Thế nào?"
"Được, được." Trương Thúy Phân cười không khép miệng: "Vẫn là cháu rể của bà nói chuyện xuôi tai nhất."
Cố Khanh Khanh không muốn đi theo, bên ngoài không chỉ lạnh mà hai đứa nhỏ cả buổi sáng không gặp mẹ, giờ rất quấn quýt không đi đâu được.
Xe dừng ở đầu làng, hôm nay thôn dân đều đi chúc Tết, đương nhiên liếc mắt cái sẽ thấy một chiếc xe hơi đến.
Anh dùng ngón tay cái lau sạch mẫu trứng chưng dính ở khóe miệng con trai.
"Gọn gàng!" Bốn anh em đồng thanh đáp lời mẹ.
"Biển số Nam Dương, là biển quân đội." Một thiếu niên từng học ở thành phố nói: "Chắc là cháu rể thím ấy về chứ gì?"
Sau bữa ăn, phụ nữ ở lại trong nhà, Sở Đại lấy chìa khóa xe từ chỗ Tiểu Hủ chuẩn bị ra ngoài, Đoàn Đoàn ôm chân anh không chịu buông: "Cha! Bế bế ~"
Thời Như Sương nhìn thấy vợ chồng nhà này đùa con, không kìm được mà than: "Em thấy nhà con gái đâu chỉ có hai đứa trẻ, mà là bốn đứa."
Cố Khanh Khanh ôm Niên Niên vào lòng, tay phải dưới bàn khẽ chạm vào chân chồng.
Mười dặm quanh đây ai chẳng biết đội trưởng đội sản xuất Vô Địch gả con gái cho nhà thủ trưởng quân khu phương Nam. Chuyện này dù nhà họ Cố có muốn giấu cũng giấu không nổi.
-
"Chưa bao giờ nghe thấy anh nói cái gì không tốt." Thời Như Sương liếc chồng một cái.
Sở Uyên sợ cháu trai tự cầm sẽ bị nghẹn, không chịu đưa, tay cầm chặt, cháu trai dù giành cũng vô ích, chỉ có thể l.i.ế.m kẹo từ tay ông nội thôi.
Sở Uyên từng hỏi thăm các đồng đội cũ trong quân khu có cháu nhỏ, mấy ông bạn già chỉ ông khi cháu khóc phải chuyển sự chú ý của đứa nhỏ đi, ông lấy từ túi ra một viên kẹo, bóc ra cho cậu bé l.i.ế.m l**m.
Những từ quen thuộc đã có thể nói rõ ràng, giọng mềm mại làm lòng anh mềm đi, rồi một tay nhấc cậu bé nhét vào lòng Sở Uyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Kim hỏi: "Sở Đại, con thấy sao?"
"Chắc vậy, chàng trai cao gầy kia nhìn là biết quân nhân, đĩnh bạt như tùng ấy nhỉ."
Bốn anh em chen chúc ở ghế sau, Cố Bảo ngáp: "Anh, đến nơi thì gọi em, em chợp mắt chút."
Sở Đại nhìn cô.
Bà nhìn con đường rộng phía trước qua kính chắn gió, lòng vui vẻ miễn bàn!
"Lão Trương ơi!" Đều là hàng xóm nhiệt tình, có người hét lên: "Em gái ông dẫn cháu đến chúc Tết nhà ông này này!"
Một chốc lát sau khi xuống xe, bà đi trước, con trai và cháu rể xách đồ theo sau, trong lòng bà hãnh diện cực kỳ luôn.
Cố Kim ngây ngô cười đáp: "Thế này cũng tốt mà."
Bà yên tâm, mặt mang nụ cười hiền hòa, xuống xe lấy đồ từ cốp ra.
"Nghe theo bà nội."
Sở Đại khóe miệng khẽ nhếch: "Vì ai? Em không rõ sao."
Bà đang ngồi xe hơi nè! Còn là xe quân đội!
Chương 390: Chương 390
"Oa oa oa ~" Cậu bé òa khóc thương tâm, cha không thương con!
Cố Khanh Khanh cười tươi, nhân cơ hội sờ sờ đùi chồng, rồi thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra khi Tôn Viên Viên quay đầu nói chuyện với cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.