Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 435: Chương 435
Chương 435: Chương 435
Anh rất sợ người anh trai này. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hai ngày nay mẹ anh ngày nào cũng nhắc mãi, anh chưa về nhà, nghe nói Tiêu Tiêu thường qua ăn chực nhà em?"
Nửa giờ sau, cả gia đình tập trung tại cổng quân khu, Tiểu Hủ và lính cần vụ của ông Tần đi sát theo phía sau.
"Không dám về, ở đây ngủ ký túc xá." Chử Chiêu dẫn họ đi nhà ăn phi công: "Cảm giác hai ngày nay gầy đi, phải đi ăn bồi bổ cùng mọi người."
“Lão Cố.” Chu Chiêu gãi đầu: “Hay là tôi đi cùng cậu đến Binh Đoàn Xây Dựng nhé.”
Cố Khanh khanh đứng giữa hai ghế, bên trái là Cố Xán Dương, bên phải là Cố Thanh Liệt, Cố Thanh Liệt còn đặt tay lên vai cô.
Cố Thanh Liệt nhìn Chữ Chiêu bộ dạng trắng trẻo y như thư sinh, thành khẩn đề nghị: “Hay là cậu cưới cô gái đó đi.”
Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong: "Thực ra em cũng hơi sợ."
Cố Khanh Khanh nhìn bộ quân phục màu xanh của anh hai, hỏi: "Bộ này trước đây anh để ở đảo không mang đi, vài ngày nữa có cần mang về Binh Đoàn không?"
Khi ăn ở nhà ăn của quân khu, Chử Chiêu đầy oan ức kể khổ với Cố Xán Dương, Cố Xán Dương không chút d.a.o động, cầm hộp cơm: “Tránh ra.”
Đặc biệt là khi làm sai gì đó, một ánh mắt lạnh lùng của Cẩu Thặng cũng đủ khiến cô run sợ.
Tiệm chụp ảnh không xa, nằm bên cạnh cung tiêu xã, nơi chụp ảnh cưới của Cố Khanh khanh và Sở Đại cũng ở đây.
Sở Đại mảnh khảnh đứng giữa cô và Cố Xán Dương, cao hơn cô một cái đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưa đến bộ phận phi công đã thấy Chử Chiêu rồi, anh vẫy tay: "Chị dâu nhỏ! Lão Cố."
Cố Khanh Khanh trông đội hình nhà mình mà buồn cười: “Nhà chúng ta có đủ hải quân, lục quân, không quân rồi."
"Lười mang lắm, để đây đi."
"Anh ấy thích em đến ăn hơn." Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Để anh một mình đến đối diện anh ấy ăn cơm, thôi khỏi."
Cố Khanh Khanh vừa hoàn hồn, người đã chạy đến trước mặt.
Cố Thanh Liệt mong chờ từ lâu: "Sáng nay anh cố ý không ăn sáng, để bụng đấy đến đây ăn."
Cố Khanh khanh đang đút cháo cho đứa nhỏ, hôm nay ăn cháo thịt nạc, Niên Niên rất thích.
“……”
"Chỉ hôm qua thôi." Cố Khanh Khanh cười: "Cô gái ở cung tiêu xã không tốt à?"
"Không cần mang, hắn ở Binh Đoàn mười ngày nửa tháng không tắm được một lần, cũng chẳng cần thay đồ." Sở Đại không biết từ khi nào đi lên, tháo mũ trên đầu đặt lên đầu Niên Niên.
Hai ông già ôm hai đứa trẻ mặc áo len xanh, gương mặt hiền từ, Thẩm Tuy thấp hơn mấy anh, đứng ở bên cạnh ghế dựa.
Sở Uyên và ông Tần ngồi trên ghế, Cố Khanh khanh đặt Niên Niên trong lòng anh trai vào tay Sở Uyên. Sở Đại cười cười cũng đặt Đoàn Đoàn vào lòng ông Tần: “Đi với ông nội nhé con." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến tiệm chụp ảnh, vẫn là cậu thanh niên trẻ dẫn họ vào, nhìn gia đình này, cậu không kìm được hỏi: “Đồng chí, cả nhà các vị đều là quân nhân à?”
Cố Khanh khanh cười gật đầu.
Sở Đại hỏi anh: "Hai ngày nay cậu chưa về à?"
Hôm nay ai cũng rất vui vẻ, đừng nói là chụp ảnh gia đình, ngay cả ảnh cá nhân cũng đã lâu không chụp.
Chử Chiêu đành phải đứng lên, nhường chỗ để anh ấy đặt hộp cơm, sau đó tiếp tục kể khổ với Sở Đại và Cố Thanh Liệt, Sở Đại vẫn nể mặt, thỉnh thoảng gật đầu đáp vài câu.
Ngoài Thẩm Tuy và hai đứa trẻ, Cố Thanh Liệt mặc quân phục lục quân, Cố Xán Dương và Sở Đại một người mặc quân phục không quân, một người mặc quân phục hải quân.
Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện, có Sở Đại, mọi người dễ dàng vào căn cứ không quân. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phi công không dễ làm vậy đâu." Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ: "Chúng ta đi nhà ăn trước, ăn xong rồi chụp ảnh."
Mũ len đỏ lại đội thêm mũ quân đội, Sở Đại bật cười: "Lớn lên tham gia quân ngũ nha con, không phải con thích dán lên người cậu cả sao? Giống cậu làm một phi công?"
"Chưa gặp, ai biết có tốt không, giờ thời đại nào rồi còn muốn sắp đặt hôn nhân cho con cái." Chử Chiêu gõ nhẹ mũi Niên Niên: "Mẹ anh còn không muốn anh đi xem mắt, cứ thế kết hôn luôn."
Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Đúng vậy.”
"Được." Hai người đàn ông mỗi người bế một nhóc con xuống tầng, Cố Khanh Khanh ôm vai Thẩm Tuy đi phía sau.
Cố Khanh khanh nhìn Cố Thanh Liệt một cái, nói: “Thật ra anh cả rất tốt, nếu không có anh ấy đỡ đần, cha mẹ đã giục anh đến nhức đầu rồi.”
Chử Chiêu tựa vào lưng ghế, người mềm oặt, ra hiệu cho anh ta đừng có nói thêm cái gì nữa.
“Chụp một tấm ở sân nhé? Đem hai cái ghế cho hai cụ ngồi, mọi người đứng phía sau.” Cậu thanh niên chụp ảnh đề nghị.
Sở Uyên và ông Tần đi phía trước, một người mặc quân phục, một người mặc đồ thường, một người đầy khí thế, một người lịch sự, nhã nhặn.
Sở Uyên và Tần Chu phía trước quay đầu nhìn, gật gật đầu tán thành.
Nhân viên gác cổng hiếm khi thấy lãnh đạo cấp cao đi bộ ra ngoài, nhanh chóng chào và cho phép đi qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được, nghe theo cậu.” Cố Thanh Liệt nhìn quanh, tìm thấy hai cái ghế ở góc, nhẹ nhàng xách nó vào sân.
"Anh bình thường cũng có thể qua đây mà, anh cả không nói gì anh đâu, tiền trợ cấp của anh ấy cao, không tính toán bữa cơm anh ăn."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.