Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 495: Chương 495
Cô đã hỏi qua quân y, vết thương của anh hai đã lành hẳn, không cần kiêng khem gì, chỉ cần ăn cay ít một chút và không quá lượng là được.
"Hai cân, cảm ơn anh."
Vì áo màu đen nên không nhìn thấy rõ ràng lắm.
Ra khỏi cổng quân khu, đi sang tiệm chụp ảnh để đưa cuộn phim cho đồng chí trẻ.
Bà đổ tôm vào cái rổ inox buộc bằng dây thừng bắt đầu cân, điều chỉnh vị trí quả cân liên tục.
Chương 495: Chương 495
Vân Mộng Hạ Vũ
Niên Niên chớp mắt, giọng non nớt nói: “Không muốn!”
Đoàn Đoàn và Niên Niên lập tức buông tay khỏi kệ, chạy lon ton theo sau cha, miệng không ngừng gọi "Cha ơi, cha ơi."
"Mười ngày nữa quay lại lấy là được, lúc đó các đồng chí thanh toán luôn." Đồng chí trẻ cười tươi nói.
Chợ cách đây không xa, đi khoảng mười phút là tới, ở vườn sau nhà có rau xanh, ớt cũng đã hái ớt được rồi, mua thêm ít cá tôm là đủ.
"Con tính cũng hay đó." Anh khẽ gật đầu chào đồng chí lính gác, rồi ôm hai đứa nhỏ đi về phía trước: "Cha cũng muốn ngày nào cũng ở nhà với mẹ con, hay là cha đổi chỗ cho con nhé?"
Đoàn Đoàn lập tức úp mặt vào vai cha không nói gì, Niên Niên vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói cha: "Niên Niên ở nhà với mẹ! Không đứng gác ~"
"Tới liền, cả tuần rồi không thấy cháu đi chợ nhỉ." Người bán hàng lấy lưới bên cạnh, nhanh tay vớt một rổ đầy tôm biển tươi rói đang còn tung tăng nhảy nhót, lấy cái cân đặt bên cạnh.
"Được, cảm ơn cậu." Cố Khanh Khanh ký vào đơn đăng ký, xong xuôi cô cùng chồng và con đến cung tiêu xã.
"Đúng vậy." Cố Khanh Khanh gật đầu đồng tình: "Như vậy đã là tốt lắm rồi, thím cho cháu thêm một con cá nhé, không cần to quá, khoảng bốn năm cân là được."
"Anh cũng dám nghĩ thật đấy." Người phụ nữ nhìn ba cha con, trong lòng thấy mãn nguyện lắm: "Mình đi rửa ảnh trước đã, chờ lát nữa anh phải mua vải cho ba mẹ con em."
Vẻ mặt anh hiện lên vẻ châm chọc, anh muốn chọc hai đứa nhỏ. Nhấc hai đứa nhỏ lên, ước lượng: "Dạo này các con hình như nặng hơn đấy nhỉ? Chỉ có cậu hai của con mới có thể ôm các con cả ngày không th* d*c nổi."
"..." Cố Khanh Khanh móc từ trong túi ra một xấp tiền, không đếm, cứ thế nhét vào túi áo anh: "Bây giờ có rồi nhé."
Cậu bé vui vẻ nhận lấy, hai cái tay nhỏ xíu thành thạo bóc kẹo, mình l.i.ế.m một cái rồi đưa đến miệng em trai, hai anh em cứ anh l.i.ế.m kẹo một cái em l.i.ế.m kẹo một cái, vui vẻ vô cùng.
Hai đứa nhỏ đã xuống đất rồi, ghé vào trước kệ hàng, nhìn chỗ này sờ chỗ kia, nhìn thấy bánh ngọt là không dời mắt được.
“Sở Đại!" Cố Khanh Khanh nghiêng đầu lườm anh một cái,:"Anh muốn đổi chỗ với một đứa trẻ hơn một tuổi sao?"
Người bán hàng lấy một sợi dây cỏ buộc miếng thịt và xương bọc trong giấy dầu, đặt vào giỏ của cô, thu tiền và trả lại tiền thừa, hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông nhận tiền. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đã nghĩ sẵn nấu thế nào, xương cá và xương ống nấu canh, thân và đuôi cá hấp rồi làm thêm món đầu cá sốt ớt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh bước từng bước dài đến trước trạm gác, mỗi tay nhấc một đứa, kéo hai nhóc con lên: “Hai đứa làm gì đấy, Sở Kinh Hồng, Sở Lược Ảnh.”
"Vâng, cảm ơn thím."
Cô quét mắt nhìn xung quanh, xem có cua không, cô tính làm thêm cua xào cay cho Cẩu Đản.
"Không có tiền." Sở Đại thành thật đáp: "Tiền đều ở chỗ em hết rồi."
“Con muốn đi vào à?” Anh hiểu ra, bế một đứa lên mỗi tay, giữ chặt cho hai nhóc ngồi vững trên cánh tay: “Đợi con lớn thêm chút nữa con nói với ông nội, xin ông nội mỗi ngày đến đây đứng gác."
Cô còn thuận tay lấy một viên kẹo.
Ngay cả người bán hàng lúc nào cũng xụ mặt mà phải bật cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chuyện nhỏ." Bà chủ lấy cái túi lưới dày hơn, đổ tôm đã cân vào: "Thím nghe nói ở thành phố Biên điều kiện khó khăn, phải công nhận rằng ở Nam Dương mình vẫn tốt hơn, gần biển ăn hải sản, tuy rằng gia đình bình thường một năm ăn không được bao nhiêu lần thịt heo cơ mà hải sản đầy đủ, cuộc sống không tồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoàn Đoàn đang úp mặt vào vai cha, nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay mẹ, nước dãi không tự chủ chảy ra, thấm vào áo của cha.
"Khụ." Anh ho khụ một tiếng: "Anh chỉ nghĩ thôi mà."
"Hmm?" Cố Khanh Khanh nhíu mày: "Không muốn à?"
Nhà cô mua một ít đường đỏ và bánh ngọt, còn cắt thêm một miếng thịt, cô hỏi: "Có xương ống không?"
Niên Niên rõ ràng đã quên mất chuyện vừa nãy không thèm để ý cha, lại vung vẩy tay ríu rít nói một tràng.
Cậu bé gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn về phía mẹ đang đứng xem: "Niên Niên ở nhà với mẹ ~" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không được đâu."
"Thím ơi, tôm hôm nay tươi quá, cho cháu ba cân nhé." Nhà đông người, ai cũng thích ăn tôm, đặc biệt là Cố Thanh Liệt, ở Binh Đoàn không có nhiều hải sản, một lần có thể ăn cả đĩa tôm lớn.
"Ở nhà còn mà con." Cố Khanh Khanh liếc nhìn qua: "Cha nói sẽ dẫn chúng ta đi mua trái cây đấy."
"Thành phố Biên à?" Tôm cân được hai cân bảy lạng, bà chủ lại vớt thêm, cân lại: "Ba cân một lạng, tính cho cháu ba cân thôi."
"Cháu đi thành phố Biên, vừa về thôi." Cố Khanh Khanh cười nói.
Sở Đại nhìn hai đứa con nhỏ giống như những chú mèo tham ăn, đưa mắt nhìn vợ cười.
Cố Khanh Khanh xách giỏ đồ, không tiện bóc kẹo nên đưa kẹo cho nhóc con: "Không được nuốt đấy."
"Được, không đứng gác." Anh sợ nhóc con khóc nhè, không dám chọc con nữa: "Về sau con muốn ở nhà cả ngày à?"
"Có, muốn bao nhiêu?" Người bán hàng biết gia đình này không thiếu phiếu mua thịt, vui vẻ đáp lời.
“Tại sao không muốn? Chẳng phải rất tốt sao, đứng ở đây mỗi ngày còn có thể nhìn thấy cha mẹ đi vào đi ra, còn có hai ông nội của con nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.