Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 537: Chương 537
Còn phải từ từ rèn giũa.
"Vải của chúng tôi đều nhập từ nhà máy dệt số hai Nam Dương, mẫu mã nhiều lắm." Người nhân viên cười giải thích.
"Chào đồng chí, xin hỏi có gì cần giúp không?" Người nhân viên trong tiệm may nghe thấy có tiếng bước chân bước vào, liền vội vàng đặt quyển sách cũ vàng trong tay xuống, đi lên chào đón.
Cố Khanh Khanh nhìn em ấy một lúc, có chút bất lực: "Em không làm quần áo thì đi cùng chị làm gì, nghe lời chị, ngày mai chị sẽ giúp em chọn vải."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ừ." Tần Chu đứng sau lưng cậu nhóc, đôi mắt dịu dàng, hài lòng với nét chữ của học trò: "Nếu không có gì bất ngờ, đầu năm tới họ sẽ đến thủ đô."
Cố Khanh Khanh liếc thoáng qua, cuốn sách đó có lẽ là sách Ngữ Văn cấp hai.
Tiêu Tiêu thường mặc quân phục màu xanh lá, ngay cả khi nghỉ ngơi cũng là quân phục thường, hầu như chưa từng thấy em ấy mặc đồ gì khác.
Thẩm Tuy không giấu nổi vẻ vui mừng trong mắt: "Ăn xong con sẽ đi dọn dẹp phòng, trải sẵn chăn đệm chờ chị đến."
Sở Đại gật đầu, suy nghĩ một lúc, thấy cha mình lại đang trêu đùa với các cháu, bèn cầm khăn lau vào bếp.
Cậu có vẻ ngoài mảnh mai, trông khá hiền hòa, sau khi đi theo Tần Chu lại nhiễm thêm khí chất ôn thuận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Khanh Khanh và Tiêu Tiêu ngồi trên sofa trò chuyện, trong TV là phim hoạt hình đen trắng, dưới bàn trà trải một tấm thảm, Tiểu Tinh ngồi trên sàn, tựa lưng vào sofa chơi với khóa Lỗ Ban.
"Nghe thầy." Thẩm Tuy vốn định đứng dậy lại ngồi xuống, cầm bút lông, nhìn qua mái hiên xanh bên ngoài cửa sổ bị mưa làm ướt, tâm trạng đang xao động của cậu lại dần lắng xuống.
Gần đây đường phố Nam Dương vắng người, khi Cố Khanh Khanh và Tiêu Tiêu đến tiệm may ngay giờ tí, khá quạnh quẽ, chỉ có nhà sách Tân Hoa và thư viện kín người hết chỗ.
Nét chữ thanh thoát, kiềm chế dần hiện ra trên giấy, Tần Chu đứng sau lưng nhìn một lúc, mỉm cười gật đầu.
Tiêu Tiêu ban đầu muốn từ chối, song ánh mắt vô tình liếc thấy người đàn ông bước ra từ nhà bếp, liền đổi ý: "Được rồi, đúng lúc em cũng có nhiều phiếu vải, làm thêm vài bộ cũng được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Tiêu gật đầu qua loa, cô luôn nghĩ rằng vải từ nhà máy dệt quốc doanh chỉ có vài loại, không ngờ lại còn khá thời trang.
Chương 537: Chương 537
--- (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở đây thời gian lạnh không lâu, chỉ khoảng hai tháng cuối năm.
Kiêu Kiêu chăm chú nhìn TV, thỉnh thoảng rút một thanh gỗ từ tay anh trai, Tiểu Tinh cũng không nói gì.
"Tôi đến chọn vài cuộn vải, làm mấy bộ quần áo." Cô mỉm cười đáp.
Ông đã nhận được tin tức từ lâu, nghĩ rằng Sở Uyên sẽ nhận tin không chậm hơn mình, ông không gửi điện báo về, tránh bị người có tâm để ý phát hiện.
"Mẫu mã ở đây thật đa dạng." Tiêu Tiêu thốt lên.
Khi mọi chuyện còn chưa chắc chắn, không cần thiết phải rêu rao. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngày mai em nghỉ à? Đi cùng chị đến tiệm may làm vài bộ quần áo nhé?" Cố Khanh Khanh thấy em ấy lúc nào cũng mặc quân phục, muốn thay đổi phong cách cho em ấy.
Tiêu Tiêu nghe nói đến bền, lòng hơi động lòng, quay đầu hỏi người phụ nữ đang chọn vải bên cạnh: "Khanh Khanh, anh trai chị thích loại này không?"
Cô cũng đã từng cùng mẹ đến cửa hàng bách hóa, ở đó có nhiều quần áo, trông rất thời thượng, không ngờ ở đây cũng không kém, vải len và hoa văn đủ cả.
Ông đã từng ở trong quân đội khá lâu, từng làm lính, sức khỏe rất tốt, chịu lạnh giỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Các bức tường xung quanh tiệm may đều là những kệ gỗ đựng vải, còn có chỗ riêng để trưng bày quần áo may sẵn.
Ngược lại, Thẩm Tuy mặc đồ dày cộm lại có vẻ sợ lạnh hơn, điều này liên quan đến thể chất của cậu, cậu vô cùng sợ lạnh.
Bây giờ quần áo thường có màu xám, đen, xanh dương và xanh lá, Tần Chu mặc bộ đồ màu xám kiểu Trung Sơn, trông rất ôn tồn, lễ độ.
"Anh hai của chị nói với chị à? Đúng, ngày mai em nghỉ." Tiêu Tiêu cầm cái đĩa, tay bốc nho: "Nhưng nói trước, chị làm thì làm, em mặc quân phục là được rồi."
"Loại vải xanh này tuy cứng nhưng rất bền, hơn nữa hoa văn in trên vải cũng đẹp, mặc bốn, năm năm không bị phai màu."
Tiêu Tiêu tò mò đi theo bên cạnh cô, nhìn ngó xung quanh.
Khác với Nam Dương ấm áp, thủ đô những ngày này trời trở lạnh nhanh, mưa rả rích xen lẫn cái lạnh, Thẩm Tuy mặc áo bông hai lớp màu xanh do chị gái làm cho cho.
"Thầy, thầy nói chị gái sẽ đến đây sao?" Thẩm Tuy đặt bút lông xuống.
"Vẫn là loại vải cũ, để tôi dẫn cô đi xem." Người nhân viên cũng khá quen với cô, vì Cố Khanh Khanh thường xuyên đến đây chọn vải để may quần áo. Phiếu vải đàn ông trong nhà cô giữ hết, dư dả.
Bây giờ ở Nam Dương đã là cuối thu, mặc áo dài tay là khá ổn đấy, không quá lạnh.
Tần Chu lắc đầu mỉm cười: "Không cần vội, trước hết hãy luyện chữ."
"Đây là vải in hoa." Nhân viên lấy xuống một cuộn vải hoa xanh nhỏ và đặt lên quầy: "Đồng chí có thể xem thử xem có thích không."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.