Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 594: Chương 594
Ánh mắt Sở Đại càng thêm ấm áp.
Chương 594: Chương 594
Thấy anh trầm mặc không nói gì, Tiêu Tiêu bỗng gọi: “Cố Xán Dương.”
Người lớn và trẻ con đều chạy vào, bước chân của Tiêu Tiêu không chậm, cô chạy đến nhập cuộc vui.
Nhưng nghe thấy có lì xì thì vẫn vui lắm.
Đoàn Đoàn và Niên Niên cầm nén hương cháy trong tay, dưới sự dẫn dắt của chú Chử b.ắ.n pháo hoa, Sở Đại kéo ghế ngồi dưới mái hiên quan sát, Thẩm Tuy bên cạnh đang nhóm lò than. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ.”
Cố Xán Dương thu ánh mắt lại nhìn cô gái, đôi mắt lạnh lùng tựa như ánh trăng trên bầu trời, trong trẻo vô biên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Đại đối diện với đôi mắt long lanh của vợ, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh chằm chằm, tò mò không biết anh với Cố Thanh Liệt nói gì mà vui thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Haha, biết đâu đấy.” Cố Thanh Liệt nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ thoáng hiện nơi khóe miệng.
Cố Thanh Liệt dập tắt nén hương, xoa xoa tay, nhe răng cười: “Xem ra năm nay mình sẽ có thêm hai bao lì xì, lão Chử, Tiêu Tiêu mau vào đi, anh cả, anh còn đứng đấy làm gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Thanh Liệt quay đầu thấy dáng vẻ rụt rè của cháu gái, không nhịn được chế giễu: “Lá gan này không giống mẹ con tí nào đâu, bảo bối à.”
Bốn vị trưởng bối phát lì xì cho người lớn và trẻ con, Cố Khanh Khanh ngọt ngào nói không ít lời chúc tốt đẹp, xấp nhỏ cũng học theo, mỗi đứa bám lấy ông bà ngoại nịnh nọt.
Thấy anh không nói gì, cô gái lại nghịch ngợm nói: “Cũng chúc tôi như ý nguyện, đợi được lúc trời quang mây tạnh thấy ánh trăng.”
Cho đến khi trong sân vang lên tiếng cười đùa của lũ trẻ cùng tiếng trò chuyện nhẹ nhàng của người lớn, cô mới nhấc chân bước tới, đứng bên cạnh anh.
Trong phòng khách ấm áp, mọi người quây quanh lò than ngồi, cảm giác rất ấm cúng.
Pháo hoa dần tắt, Cố Thanh Liệt lại kêu lên: “Pháo hoa nhỏ này chẳng đã tí nào, nổ hai tiếng rồi tắt, còn chưa kịp phản ứng nữa.”
Chử Chiêu hỏi: “Chẳng phải mua loại pháo kép à? Thử cái đó xem, tôi sẽ b.ắ.n thêm một đợt pháo hoa nữa.”
Khi tia lửa b.ắ.n ra, cô bé kêu lên một tiếng, kéo theo Tinh Tinh bình tĩnh chạy đến dưới mái hiên, đứng cách xa một chút.
Cố Thanh Liệt nhận được không ít bao lì xì, lại đem bao lì xì chuẩn bị sẵn đưa cho em gái và các cháu.
“Tiền của tôi do Khanh Khanh quản, anh cả tự làm chủ, không so được.” Anh cười nói.
Đoàn Đoàn và Niên Niên vừa nghe thấy có tiền mừng tuổi đã chạy vào rồi, chúng không thiếu tiền, tiền mừng tuổi mỗi năm và tiền tiêu vặt đều do chúng tự cất giữ, cha mẹ không bao giờ động vào.
Nhìn bao lì xì anh cả phát, dày hơn hẳn của mình, Cố Thanh Liệt lén đến bên cạnh Sở Đại: “Lão Sở, cậu bỏ bao nhiêu trong đấy thế, sao cộng hai cái của mình với cậu lại vẫn không bằng của Cẩu Thặng nhỉ.”
Các trưởng bối cười ha hả, ôm cháu, kể chuyện thú vị thời trẻ với con cháu.
Thật náo nhiệt.
Ánh đèn màu cam trong sân hắt bóng như một vạch phân chia, một bên náo nhiệt dưới ánh đèn cam, còn hai người họ đứng trong bóng tối.
“Xán Dương!” Thời Như Sương chia xong lì xì, gọi to từ bên trong vọng ra bên ngoài: “Mau vào đây, chỉ còn thiếu mỗi con thôi.”
“Chúc anh bình an thuận lợi.” Cô nở nụ cười tươi sáng.
Tiếng pháo lại vang lên, pháo hoa bay lên trời.
Mong rằng những năm tháng sau này, mãi như khoảnh khắc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Xán Dương không nhanh không chậm đi sau cùng, anh quay đầu nhìn lại, trong đại viện, khắp nơi đều đang b.ắ.n pháo hoa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô đã hạ được quyết tâm: “... Em sắp đi quân đoàn Lục Trung rồi.”
“Tiền của tôi cũng do em gái quản, lần này tiền mừng tuổi là từ trợ cấp mà tôi tiết kiệm từng chút một đấy, sang năm nhất định phải chú ý, sớm xin tiền em gái, không thể ít hơn của anh cả được.” Cố Thanh Liệt có chút hối tiếc.
“Phát lì xì rồi!” Cố Khanh Khanh đứng ở cửa phòng khách gọi: “Chơi đủ rồi chứ? Mau vào đây sưởi ấm, cha mẹ và cha nuôi đã chuẩn bị sẵn tiền mừng tuổi rồi.”
Ánh mắt anh đầy ý cười, khóe môi cong lên.
Cố Xán Dương đứng trong bóng tối, pháo hoa rực rỡ soi sáng bầu trời đêm, anh hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn không ra cảm xúc.
Anh quay đầu, bước vào trong.
Tiêu Tiêu đứng ngay cổng sân, nhìn bóng dáng gầy gò của anh, vẫn không hề nhúc nhích.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên: “Khá tốt.”
Tiếng nổ liên tục, rực rỡ chói mắt.
Sở Đại liếc nhìn vợ và lũ nhỏ đang cầm lì xì, đúng thật, gấp đôi của anh và Cẩu Đản lì xì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.