Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 129

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129


Sau bữa sáng, Ôn Ninh có việc phải làm còn Lục Tiến Dương cũng có công tác cần giải quyết, cả hai chia tay nhau ở cửa căn tin. Ôn Ninh rảo bước về phía tòa nhà văn phòng của phòng Tuyên truyền.

Nhắc đến chuyện này, Phương Phương vẫn còn sợ, vỗ vỗ ngực. Cô bạn cũng rùng mình, nhớ lại lời đồn: "Cậu còn nhớ cô gái bên đội hợp xướng trước kia đã chuyển đi không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô bạn đứng bên cạnh thấy thế, lớn tiếng mắng Ôn Ninh: "Cô làm sao mà kênh kiệu thế? Chúng tôi hỏi cô một câu thì đã sao? Cô và đồng chí nam thân mật trước mặt bao người, thì chúng tôi phải hỏi cho rõ quan hệ của hai người chứ! Nếu là người yêu thì không nói, còn nếu không phải thì cô đúng là đồ vô liêm sỉ!"

Phương Phương cũng bực bội: "Ai biết được, đúng là xui xẻo tám đời. Cậu biết không, lần trước tôi đi tắm về, phát hiện quên áo, quay lại lấy thì gặp anh ta ở nửa đường. Lúc đó anh ta cứ nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c tôi, may mà có mấy đồng chí nam bên đội nhạc đi qua, tôi vội đi theo họ về."

Chương 129 (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có chuyện gì không?" Ôn Ninh nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ. Khi cô không cười, vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng, khiến người khác khó mà tiếp cận. Trong mắt Phương Phương và cô bạn, thái độ đó lại càng khiến họ thấy khó chịu.

Phương Phương không muốn thua kém về khí thế, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, hất cằm lên hỏi Ôn Ninh: "Tôi hỏi cô, cô và đội trưởng Lục có quan hệ gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Ninh chỉ thấy sáng ra đã gặp phải hai người hâm dở. Hơn nữa, tố cáo cũng cần có bằng chứng. Không thể chỉ bằng một cái miệng mà gán tội người khác, cứ tưởng nhà họ Lục chỉ là bù nhìn sao? Huống hồ Lục Tiến Dương còn là phi công, đối tượng được nhà nước bảo vệ, có thể bị người khác bôi nhọ như thế à? (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cô! Cô!" Phương Phương sững sờ, há hốc miệng. Cô ta không ngờ Ôn Ninh lại nói chuyện khó nghe như vậy, nhưng mỗi câu lại đều chạm đúng vào nỗi đau của cô ta. Đúng vậy, cô ta chẳng là gì của anh ấy cả, lấy tư cách gì mà hỏi? Từ trước đến giờ, cô ta chỉ là người thầm yêu trộm nhớ Lục Tiến Dương.

Cô bạn vừa nghe tên Hướng Binh, mặt cũng căng thẳng, nắm tay Phương Phương bước nhanh theo hướng ngược lại. Khi đã đi được một đoạn an toàn, cô ta mới phàn nàn: "Cái anh Hướng Binh này cứ như kẹo mạch nha, gỡ mãi không ra. Cậu tạo nghiệp gì mà bị anh ta để ý thế không biết?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đi qua một bồn hoa, cô bị hai người chặn đường, một bên trái, một bên phải. Ôn Ninh ngẩng lên, nhận ra hai người này chính là hai cô gái vừa tranh bánh bao với cô ở căn tin.

"Đi nhanh lên, lát nữa Hướng Binh thấy lại chạy đến." Thích người có người yêu, còn người mình không thích thì cứ quẩn quanh, phiền c.h.ế.t đi được.

Ôn Ninh lười đôi co, bặm môi nói: "Có gan thì đi tố cáo đi, không thì tránh ra, tôi còn phải đi làm." Cô cười đầy kiêu ngạo, vẻ mặt không hề để hai người vào mắt.

Ôn Ninh suýt bật cười. Ăn chung một bữa cơm mà đã bị gán cho tội "vô liêm sỉ"? Đúng là thập niên 70, muốn gán tội gì thì gán, bất kể vô lý đến đâu.

Cứ tưởng anh là người lạnh lùng, không quan tâm đến ai, ai ngờ hôm nay cô ta lại thấy anh có một mặt chủ động như vậy. Anh chủ động tách bánh bao, đưa cho cô gái kia ăn, rồi còn uống cả canh thừa của cô ta. Nhớ lại cảnh tượng đó, Phương Phương vừa ghen vừa tức, nghiến răng ken két, tay nắm chặt lại.

"Khoan đã!"

Một cô gái xinh đẹp có chút kiêu ngạo là chuyện bình thường, Ôn Ninh có thể hiểu. Nhưng với vẻ mặt và giọng điệu như đang thẩm vấn tiểu tam của Phương Phương, Ôn Ninh thấy cô ta diễn quá lố. Cô nhướng mày, khéo léo đáp trả lại, không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: "Cô là ai? Là vợ hay là mẹ của anh Lục Tiến Dương mà tôi phải báo cáo với cô?"

"Cô cười cái gì mà cười, coi chừng tôi tố cáo cô đấy!" Phương Phương thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của Ôn Ninh, càng thêm tức giận, buột miệng đe dọa.

Phương Phương và cô bạn bị khí thế của Ôn Ninh làm cho sợ, đành miễn cưỡng né ra, nhường đường cho cô đi. Ôn Ninh nghênh ngang đi thẳng. Nhìn theo bóng dáng yêu kiều của cô, Phương Phương giận đến giậm chân. Cô ta chỉ hỏi vài câu thôi, mà cô ta làm gì mà kiêu ngạo thế chứ? Tức c·h·ế·t! Thật sự tức c.h.ế.t rồi! Nhưng nghĩ đến vẻ mặt không sợ bị tố cáo của cô ta, Phương Phương lại lo sợ, biết đâu đó là người yêu của Lục Tiến Dương thật.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129