Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường
Hướng Sinh Hoạt Đê Đầu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
“Ôn Ninh?!” Cửa mở, vừa thấy người bước vào, mắt Diệp Xảo lộ vẻ kinh ngạc.
Bà Tần Lan và Lục Diệu trước đó chỉ nghĩ Ôn Ninh bị lạc, không truy cứu nguyên nhân sâu xa. Giờ nghe Diệp Xảo nói vậy, ánh mắt hai người không tự chủ được mà đổ dồn về chiếc cặp lồng, đầy vẻ dò xét.
“Ninh Ninh?!”
Lục Diệu thì nghiến răng ken két, nắm tay siết chặt: “Em Ôn Ninh đừng khóc, lũ lưu manh đáng c·h·ế·t! Nếu bị anh bắt được, anh chắc chắn sẽ cho chúng một trận!”
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt, Ôn Ninh khóc đến đỏ cả mũi, trông vô cùng đáng thương.
Ngay sau đó,ầmmột tiếng, cô ta quỳ thẳng xuống trước mặt Ôn Ninh, khóc lóc thảm thiết mà sám hối.
“Nếu không phải em may mắn gặp được hai đồng chí quân nhân đi ngang qua cứu giúp, thì có lẽ em đã bị hai tên lưu manh đó… đó…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là do em không tốt, không tốt…”
Một tay xách cặp lồng, tay còn lại Ôn Ninh trấn an vỗ nhẹ lưng bà Tần Lan: “Con xin lỗi dì Tần, đã làm dì lo lắng.”
Vừa đến cổng, Ôn Ninh cũng vừa về tới. Hai người chạm mặt nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Ninh cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Cô thản nhiên đặt chiếc cặp lồng lên bàn trà, rồi nhanh chóng kìm nén cảm xúc: “Ban đầu em sợ mọi người lo lắng nên không định nói, nhưng chị Diệp Xảo hình như hiểu lầm em rồi.”
Sững sờ một giây, cô ta vội tiến lên nắm tay Ôn Ninh, ra vẻ sắp khóc: “Ninh Ninh, em đi đâu vậy? Chị chỉ quay lại lấy ví tiền một chút, đã dặn em đợi ở chỗ cũ rồi, không ngờ quay lại đã không thấy em đâu. Chị lo c.h.ế.t đi được, tìm khắp nơi không thấy, đành phải chạy về báo cho mọi người trong nhà.”
Nước mắt Ôn Ninh rơi xuống không ngừng, cô cũng giơ tay tát vào mặt mình hai cái chát chát.
Trong phòng khách.
Trời biết khi nhận được cuộc gọi, bà đã lo lắng và sợ hãi đến mức nào.
“Chị Diệp Xảo, đừng tự đánh nữa, đừng tự đánh nữa. Gặp phải lưu manh là do em xui xẻo, không liên quan gì đến chị. Chị đừng tự phạt mình như vậy, em không trách chị… không bao giờ trách chị…”
Tim Diệp Xảo giật thót, theo bản năng liếc nhìn phản ứng của Lục Diệu và bà Tần Lan. Thấy ánh mắt hai người nhìn cô ta ẩn chứa sự trách móc, cô ta lập tức giơ tay tát mạnh vào mặt mình. Trong không khí vang lên hai tiếng“chát chát”giòn giã:
Chương 28
Lục Diệu và Diệp Xảo cũng đang chuẩn bị đi tìm người.
Sau khi hoàn thành một ca phẫu thuật, Tần Lan chưa kịp nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại ở nhà, nói Ôn Ninh đã bị lạc. Bà vội vàng cúp máy, lo lắng chạy về nhà.
“Em không sao.” Ôn Ninh lau nước mắt, gượng cười một cách kiên cường với hai người, rồi lại quay sang nói với Diệp Xảo: “Chị, sau khi được cứu, em đã quay lại cửa hàng tìm chị. Người bán hàng nói chị lấy ví xong còn dạo nửa ngày mới đi. Tại sao chị không quay lại tìm em sớm hơn? Rõ ràng biết em đợi ở đó, chị lại bỏ em lại một mình, suýt nữa thì…”
“Ninh Ninh, chị xin lỗi. Tất cả là do chị, là chị không tốt!”
Ôn Ninh thực sự muốn vỗ tay khen ngợi Diệp Xảo. Hay thật, chỉ vài câu đã đổ sạch trách nhiệm bị lạc của cô, còn quay ngược lại nói rằng cô đi lạc là vì muốn một mình đến nhà hàng quốc doanh ăn vụng? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà Tần Lan đau lòng ôm lấy Ôn Ninh: “Ôi con bé này, chịu tủi thân lớn như vậy mà lúc nãy không nói gì cả?”
“Hóa ra em đi ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh. Nếu em nói sớm với chị thì tốt rồi, lần sau đừng tự ý đi trước một mình như vậy, người khác không tìm thấy em sẽ lo lắng lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hốc mắt cô ướt đẫm hơi nước, tủi thân nhìn về phía Diệp Xảo: “Chị, chị nói về cửa hàng lấy ví rồi quay lại ngay, bảo em đợi ở đầu ngõ, vậy mà em đợi mãi không thấy chị về. Em còn bị hai tên lưu manh quấy rối, hức hức…”
Bà Tần Lan lắc đầu: “Con về là tốt rồi. Chúng ta vào nhà thôi.”
Thấy Ôn Ninh bình an vô sự đứng đó, bà Tần Lan lấy tay xoa ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Trời ơi, con về rồi là tốt rồi! Vừa nãy dì nhận được điện thoại của Tiểu Diệu, nói con bị lạc mà chưa về nhà, làm dì sợ c.h.ế.t đi được. Con mà có chuyện gì, dì không biết phải ăn nói với mẹ con thế nào nữa.”
Không đợi Ôn Ninh đáp lời, ánh mắt cô ta đã lướt qua chiếc cặp lồng trong tay Ôn Ninh, trên đó có in mấy chữ “Nhà hàng quốc doanh”. Cô ta tiếp lời ngay:
Ôn Ninh không ngờ Diệp Xảo lại bất chấp đến vậy, vừa tự tát mình vừa quỳ xuống, chẳng lẽ cô ta học kỹ năng diễn xuất từ phim Quỳnh Dao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ một câu, cô lại đẩy trách nhiệm về cho Diệp Xảo.
“Dì Tần.”
Quả không hổ danh là nữ chính của bản gốc.
“Chị tưởng chỉ mất chút thời gian mua quần áo, không ngờ em lại gặp phải lưu manh. Chị xin lỗi Ninh Ninh…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.