Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 391

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 391


“Bên cạnh có hiệu ảnh Hướng Dương đấy, cô qua đó mà chụp.”

Lục Tiến Dương cũng không có ý kiến gì.

Vừa dứt lời, một bóng người khác bước vào: “Đền tiền gì thế?”

“Được rồi, hai đồng chí, đầu nghiêng vào giữa một chút.”

Chương 391

Ông thợ ảnh nhận tiền mà mừng quýnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt người thợ ảnh liên tục lướt qua Ôn Ninh và Lục Tiến Dương, nở nụ cười tươi: “Hai đồng chí muốn chụp ảnh gì đây?”

Ôn Ninh và Lục Tiến Dương ngồi sát vào nhau, chân chạm chân.

Vương Đình Đình tức đến mức đầu bốc khói, hai mắt mở to, răng nghiến ken két. Cô ta trừng mắt nhìn Lục Tiến Dương và Ôn Ninh, ánh mắt như phun ra lửa: “Các người, các người cố ý!”

Chuyện này, hai vợ chồng này đang công khai nhằm vào cô ta!

Chụp và rửa ảnh một tấm mất một đồng. Lục Tiến Dương đưa số tiền này, chụp hết cả một cuộn phim vẫn còn dư!

Chụp xong một tấm, Lục Tiến Dương nói với ông thợ ảnh: “Chụp thêm mấy tấm nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Tiến Dương cũng chiều chuộng cô, cô nói gì cũng nghe theo, phối hợp rất ăn ý, một tay bế cô lên.

Trộm thư cô viết cho Lục Tiến Dương, xúi giục đồng nghiệp của đoàn văn công đến căn cứ gây rối, và cả việc phá hỏng đơn xin thăng chức của Lục Tiến Dương nữa…

Vương Đình Đình chính là từ bên đó chạy sang. Bên đó đang có mấy khách, lại còn có cả khách chụp ảnh gia đình, lề mề c.h.ế.t được. Cô ta muốn chen ngang thì không chỉ phải thương lượng với khách hàng phía trước mà còn phải lý sự với cả khách phía sau. Cô ta lười phải dây dưa nên mới chạy qua đây.

Mã Chí Cương ngước mắt nhìn về phía đối diện, đang định bênh vực Vương Đình Đình, thì kết quả:

Ôn Ninh: “Ảnh cưới.”

“Chí Cương, anh đến vừa lúc, em bị người ta ức h**p…” Vương Đình Đình tỏ vẻ ấm ức, mách bạn trai.

Vương Đình Đình nhìn hai người ân ái, lại nghe ông thợ ảnh không ngừng khen ngợi, trong lòng như có hàng ngàn mũi kim châm, khó chịu đến c.h.ế.t đi được. Cô ta không nhịn được nữa, nói to: “Hai người rốt cuộc có thôi đi không! Còn muốn chụp bao nhiêu tấm nữa!”

“Hay là hai đồng chí nắm tay nhau đi.” Ông thợ ảnh cũng là người lãng mạn. Đây không phải ngoài đường cái, chụp ảnh trong tiệm nắm tay nhau không có gì là không đứng đắn cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy mời hai đồng chí vào trong.” Người thợ ảnh dẫn hai người vào phòng chụp.

Căn phòng rất nhỏ, có thể nhìn thấy hết chỉ với một cái liếc mắt. Trên tường treo một tấm vải đỏ và một tấm vải trắng để làm phông nền.

Cạch một tiếng, ông thợ ảnh nhấn nút chụp.

Lục Tiến Dương và Ôn Ninh làm theo. Hai người đều đẹp, cử chỉ cũng tự nhiên. Cứ tùy tiện chụp một tấm là ra ngay một tấm poster tình nhân.

Cơ hội làm ăn tốt hơn đã đến rồi!

Ôn Ninh lập tức lên tiếng: “Tôi không đồng ý cho người khác chen ngang.”

“Đẹp quá!” Ông thợ ảnh vừa chụp vừa khen ngợi: “Ôi chao, hai người đúng là cặp vợ chồng đẹp nhất mà tôi từng chụp! Đến lúc đó có thể cho tôi rửa thêm một tấm để treo ở tủ kính được không?”

Bị cô ta quát, người thợ ảnh cũng không vui. Ngày thường ông toàn quát khách, chứ đã bao giờ có chuyện khách hàng quát lại đâu?

Từng chuyện, từng chuyện đều quá quắt, không thể tha thứ được.

“Cô đồng chí này có bị làm sao không!” Thợ ảnh giật lại cuộn phim từ tay Vương Đình Đình, vừa tức vừa xót, “Cuộn phim đang đẹp thế này lại bị cô làm hỏng! Cô phải đền tiền!”

“Thật sự coi hiệu ảnh này là nhà các người mở à? Không thấy phía sau còn có người đang gấp gáp chụp ảnh sao?”

“Được ạ.” Ôn Ninh cười đồng ý.

Lục Tiến Dương và Ôn Ninh đứng song song, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô. Ôn Ninh khẽ nghiêng đầu về phía Lục Tiến Dương. Hai người đều mỉm cười với ống kính, đẹp như một cặp đôi thần tiên trong tranh vẽ.

Thợ ảnh nhìn hai người đẹp đôi, cảnh đẹp ý vui, tất nhiên là sẵn lòng chụp thêm. Ông chỉnh lại máy ảnh: “Vậy hai người đổi tư thế nhé. Này, đồng chí nữ ngồi, đồng chí nam đứng phía sau, có thể đặt tay lên vai đồng chí nữ.”

Vương Đình Đình nói một cách thiếu kiên nhẫn.

“Hai người câu kết nhau ăn h.i.ế.p người khác!”

“Đình Đình, em chụp một tấm ảnh mà sao lâu thế?”

“Gấp thế nào cũng phải xếp hàng thôi, trước cô còn có khách mà.” Bị cắt ngang, ông đành hạ màn trập xuống để giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chuẩn bị nhé…”

Người thợ ảnh vì muốn có ảnh để treo tủ kính, lười chấp nhặt. Ông nói với Ôn Ninh và Lục Tiến Dương:

Cuộn phim đã bị phơi sáng, tất cả ảnh đều hỏng hết.

Nhưng đối phương lại có thái độ cứng rắn: “Tôi thật sự rất gấp, sắp phải đi nộp hồ sơ rồi, chỉ thiếu một tấm ảnh thẻ thôi. Xe của đơn vị còn đang chờ tôi ở ngoài kia.”

Ôn Ninh ở kiếp sau vốn là một blogger, việc chụp ảnh và được chụp là kiến thức cơ bản. Tạo hình và tư thế của thời đại này đã chụp xong. Cô bắt đầu suy nghĩ xem có tư thế nào mới mẻ hơn không, ví dụ như Lục Tiến Dương bế cô lên, cô ngồi trên khuỷu tay anh đung đưa…

Bên cạnh, Vương Đình Đình bị làm ngơ, nhìn thấy cảnh này càng bị kích động. Cô ta cảm thấy m.á.u nóng xộc thẳng lên đầu.

“Anh là Lục đội đúng không!”

Lục Tiến Dương và Ôn Ninh ăn ý nhìn nhau, rồi lại tiếp tục tạo dáng chụp ảnh, hoàn toàn coi Vương Đình Đình như không khí.

Lục Tiến Dương lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, rồi từ từ rút ra mấy tờ tiền mệnh giá cao đưa cho người thợ ảnh: “Không vội, cứ chụp tiếp đi.”

Ông thợ ảnh vừa định chụp, bỗng có một bóng người vội vàng vén rèm cửa bước vào: “Đồng chí, tôi chụp ảnh thẻ, gấp lắm!”

Ông thợ ảnh bất lực, chỉ sang Lục Tiến Dương và Ôn Ninh: “Cô thử thương lượng với họ xem, họ đang chụp ảnh cưới. Nếu họ đồng ý thì tôi không có vấn đề gì.”

Bây giờ mới biết gấp gáp, sớm làm gì đi?

“Mời hai đồng chí ngồi đây.” Người thợ ảnh chỉ dẫn hai người ngồi trên chiếc ghế gỗ trước tấm vải đỏ.

“Được rồi, chuẩn bị nhé!”

Ôn Ninh thì mỉm cười dịu dàng, ngọt ngào với ống kính.

Một đồng chí nam tuấn tú, hào sảng, một đồng chí nữ xinh đẹp, duyên dáng như hoa, nếu có thể chụp được ảnh để treo tủ kính, ông không tin mình không thể cạnh tranh lại tiệm ảnh Hướng Dương bên cạnh! (đọc tại Qidian-VP.com)

Người vừa đến quay đầu nhìn theo hướng ông thợ ảnh chỉ. Ôn Ninh và Lục Tiến Dương cũng đang nhìn chằm chằm vào cô ta. Ánh mắt hai bên chạm nhau, cả hai người đều sầm mặt lại.

Ôn Ninh đẩy Lục Tiến Dương vào.

Chụp xong một tư thế đứng và một ngồi, họ lại chụp thêm một tư thế hai người cùng đứng. Sau đó vẫn muốn chụp tiếp.

Vương Đình Đình xông tới, giật lấy máy ảnh trong tay người thợ ảnh, moi cuộn phim ra, giật tung ra như giật mì: “Chụp đi! Các người chụp đi!”

Thật ra cô ta không phải gấp gáp nộp hồ sơ, mà là gấp gáp đi hẹn hò với bạn trai. Không ngờ bị lãnh đạo gọi lại đột xuất, nói hồ sơ cô nộp thiếu ảnh, bắt cô đi chụp bổ sung. Cô ta mới cắt bớt đầu đuôi câu chuyện, bịa ra lý do vừa rồi.

“Đừng nói nhiều nữa, chụp đi ông!”

Vương Đình Đình cũng biết Ôn Ninh sẽ không cho mình chụp trước, cũng không thể trơ trẽn cầu xin sự tha thứ. Khóe miệng cô ta méo xệch, đảo mắt trắng dã, giọng điệu hung hăng nói với người thợ ảnh: “Vậy thì chụp nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa!”

Nếu là người khác, có lẽ Ôn Ninh sẽ sẵn lòng nhường nhịn, nhưng là Vương Đình Đình thì không. Cô không thể quên những chuyện Vương Đình Đình đã làm.

“Để xem bây giờ các người chụp bằng cái gì!”

Dù vẻ mặt anh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Người đồng chí kia không phải ai khác, chính là Vương Đình Đình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 391