Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường
Hướng Sinh Hoạt Đê Đầu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 584
“Mẹ, mẹ, mẹ đừng như vậy,” Ôn Ninh giữ chặt lấy tay bà, kiên quyết nói, “Đừng lo, chúng ta đi ngân hàng khai báo mất giấy tờ trước đã.”
Hai ngày nay, Lục Tiến Dương phải về căn cứ họp đột xuất, nên lãnh đạo viện nghiên cứu mới giao số tiền mua sắm thiết bị cho Ninh Tuyết Cầm.
Mắt Ninh Tuyết Cầm đỏ hoe, giọng nghẹn lại: “Là số tiền đơn vị dùng để mua thiết bị thí nghiệm. Sau khi bắt được thủ phạm vụ hỏa hoạn, lãnh đạo đơn vị đã trả lại số tiền đó cho mẹ. Mẹ rõ ràng đã bỏ phong bì đựng hối phiếu vào trong túi, nhưng lúc đi cửa hàng mua đồ xong, về nhà mở ra thì phong bì tiền đã biến mất.”
Lúc này, Ninh Tuyết Cầm hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc đau lòng và áy náy vì mất tiền, bà không nghe lọt tai bất cứ lời nào của Ôn Ninh.
Ôn Ninh nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy cánh tay bà, dìu bà ngồi xuống ghế bên cạnh, giơ tay giúp bà vuốt lưng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong mấy ngày ở Hương Giang, Ôn Ninh đã đọc vài quyển tạp chí lá cải, thấy Hoắc Anh Kiêu xuất hiện trên đó với tần suất rất cao. Cô nhàm chán đếm thử, chỉ riêng trên các tạp chí đã chụp, trong một tháng, Hoắc Anh Kiêu đã thay bốn cô bạn gái, trung bình mỗi tuần một người.
Nghe những lời đó, tay chân Ninh Tuyết Cầm bỗng chốc mềm nhũn, cả người đổ sụp xuống như sợi bún.
“Mẹ đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chỉ biết gây phiền phức cho con… Mẹ vô dụng quá!”
Vừa kể, bà vừa khóc, sau khi làm xong biên bản, Ninh Tuyết Cầm lại đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân: “Con gái à… Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con mà!”
Ninh Tuyết Cầm gật đầu, đi theo Ôn Ninh ra khỏi Cục Công an. Nhưng bà lại không chịu về nhà, mà quay ngược lại nơi làm mất hối phiếu, cúi đầu đi lại trên đường lớn, mắt bà cứ nhìn chằm chằm xuống đất, như người ngây dại, tìm đi tìm lại.
Sắc mặt Ninh Tuyết Cầm trắng bệch, trái tim bà nhói đau từng cơn, bà ôm ngực, há miệng th* d*c.
“Đúng vậy, đừng nói 30 vạn, ngay cả ba đồng tiền cũng có người tranh nhau mà.”
Bốn mắt chạm nhau, Ôn Ninh vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, chào hỏi cô ta như bình thường, không hề tỏ ra biết chuyện cô ta đã chặn đường Hoắc Anh Kiêu ở cổng trường sáng sớm.
Hách Giai Giai quay lại trường, vừa vặn gặp Ôn Ninh tan học đi ra.
Ninh Tuyết Cầm đành cắn răng đứng lên, được Ôn Ninh dìu, hai chân run rẩy đi theo cô ra ngoài.
“Mẹ, chúng ta về nhà chờ tin tức đã.” Ôn Ninh muốn về nhà nói cho Ninh Tuyết Cầm biết số tiền 30 vạn này rốt cuộc từ đâu mà có, có lẽ bà sẽ không tự trách mình đến thế.
“Tất cả là do mẹ không tốt, là mẹ vô dụng, làm gì cũng không xong…”
Ôn Ninh: “Mẹ, mẹ về nhà với con, con sẽ nói cho mẹ biết số tiền đó từ đâu mà có.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khách sáo quá,” Hách Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, rồi thăm dò hỏi, “À này, Ôn đồng chí thấy Hoắc tiên sinh thế nào?”
Một người khác đứng xem ở bên cạnh nói với Ninh Tuyết Cầm: “Ây da, cô con gái này của cô thật tốt. Nếu là tôi mà làm mất 30 vạn, con gái tôi chắc chắn sẽ chôn sống tôi mất.”
Nghĩ đến đó, Ninh Tuyết Cầm vừa lo vừa giận, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình.
Ôn Ninh không bận tâm lắm, gật đầu, thuận miệng đáp: “Cảm ơn cậu nhé. Sáng nay tôi dậy muộn, may mà có cậu giúp.”
Ôn Ninh không chút d.a.o động: “Tôi không hiểu biết nhiều về anh ta.”
Ôn Ninh lo lắng: “Mẹ, không đến mức vậy đâu, dù có mất, chúng ta vẫn có thể kiếm lại được mà. Mẹ biết đấy, con còn công việc kinh doanh sách tham khảo, lại còn hợp tác với xưởng văn phòng phẩm nữa, số tiền đó sớm muộn gì cũng kiếm lại được thôi.”
Tay chân Ninh Tuyết Cầm đều mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, càng cố đứng dậy lại càng không đứng lên được. Bà sốt ruột đến mức đẩy Ôn Ninh ra: “Con gái, con, con đi mau đi, con đi tìm công an trước, đừng bận tâm đến mẹ.”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, chúng ta đến Cục Công an.”
“Tất cả đều tại mẹ, nếu có Tiến Dương ở đây, đơn vị đã không giao hối phiếu cho mẹ, thì đã không bị mất rồi…”
“Ừm.” Ôn Ninh đáp lời, rồi đi về hướng ngược lại.
“Phải đấy, nhanh đi báo công an đi, muộn là người ta chạy đi mất đấy.”
Ôn Ninh nhìn thấy tình trạng của bà, không yên tâm chút nào: “Chúng ta cùng đi.”
Miệng bà lẩm bẩm: “Thôi rồi thôi rồi…”
Ôn Ninh lắc đầu: “Tôi không có hứng thú.”
Trên mặt Hách Giai Giai thoáng hiện lên một tia chột dạ, cô ta chủ động tiến đến, mỉm cười: “Ôn đồng chí, sáng nay tôi vừa hay thấy Hoắc tiên sinh đang đợi cậu ở cổng, thấy mãi không thấy cậu đến, Hoắc tiên sinh liền bảo tôi đi cùng trước.”
Ninh Tuyết Cầm cố chấp nhìn chằm chằm mặt đất, mở to mắt, rà soát từng tấc một: “Cho dù nó từ đâu mà có, đó vẫn là tiền, vẫn là tiền mẹ đã làm mất…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ, không sao đâu, tiền mất thì ta có thể kiếm lại. Hơn nữa, bây giờ còn chưa rõ tình hình thế nào, biết đâu có người tốt bụng nhặt được thì sao.”
Đến nơi, sau khi giải thích tình hình với nhân viên, người ta lại nói: “Số tiền quá lớn, chúng tôi đề nghị cô chú nên đi báo công an ngay. Thông thường, hối phiếu của các đơn vị sẽ không ghi rõ người thụ hưởng, nói cách khác, chỉ cần nhặt được tờ hối phiếu này, bất kể là ai cũng có thể đến ngân hàng rút tiền, hơn nữa người đó có thể đến ngân hàng ở nơi khác để làm thủ tục.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Rời khỏi trường, Ôn Ninh định đi đến hiệu sách để xem tình hình buôn bán gần đây. Nào ngờ, vừa ra khỏi cổng chưa được bao lâu, cô đã gặp Ninh Tuyết Cầm với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Tiền gì cơ ạ?” Ôn Ninh vẫn chưa hiểu chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hách Giai Giai yên tâm hẳn: “Vậy thôi, tôi về ký túc xá trước đây.”
Ninh Tuyết Cầm dụi mắt, cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh: “Đúng! Đúng, chúng ta đi ngân hàng khai báo mất giấy tờ.”
Ban đầu, cô còn phân vân không biết có nên nhắc nhở Hách Giai Giai rằng Hoắc Anh Kiêu không phải là người tốt hay không, khuyên cô ta đừng quá lụy tình, để rồi đến lúc anh ta vỗ m.ô.n.g quay về Hương Giang, cô ta sẽ phải đau khổ một mình ở nội địa.
Nhưng nhìn thấy Hách Giai Giai đang x**n t*nh nở rộ, lại còn lén lút dò hỏi xem cô có ý gì với Hoắc Anh Kiêu không, rõ ràng là sẽ không nghe lời khuyên. Ôn Ninh đành mặc kệ, không muốn làm người xấu.
Chương 584
Không còn cách nào khác, Ôn Ninh đành ở lại cùng bà tìm kiếm trên phố.
Lần này thì tiêu đời thật rồi, 30 vạn lận, nếu thật sự bị người khác nhặt được và rút mất thì…
Một vài khách hàng khác đang làm việc ở đó nghe được, liền lắc đầu nói: “Hối phiếu 30 vạn, ai nhặt được coi như giàu to cả đời rồi, chắc chắn sẽ không trả lại đâu.”
Ôn Ninh nói gì, bà cũng chỉ nghĩ là lời an ủi.
Ôn Ninh dẫn Ninh Tuyết Cầm cùng đến ngân hàng.
Đến Cục Công an, Ninh Tuyết Cầm tỉ mỉ kể lại toàn bộ sự việc làm mất hối phiếu cho công an.
Mẹ cô lo lắng đến mức này, Ôn Ninh đương nhiên không thể lộ ra vẻ sốt ruột của mình, chỉ có thể dịu dàng trấn an.
“Mẹ, chúng ta về nhà đi, số tiền đó thật ra là…” Ôn Ninh không thể chịu được nữa, muốn nói sự thật cho bà.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Ôn Ninh hỏi.
Nói xong, Hách Giai Giai chăm chú quan sát sắc mặt Ôn Ninh.
Ninh Tuyết Cầm nghe vậy, lại càng thêm áy náy.
“Gan thật, mang theo tờ hối phiếu có giá trị lớn như thế mà còn dám đi lung tung ngoài đường. Làm gì có chuyện làm mất, tôi thấy chắc chắn là bị kẻ xấu theo dõi mà trộm mất rồi.”
Nói rồi, nước mắt lại lăn dài trên má bà.
Hách Giai Giai tiếp lời: “Ôn đồng chí có muốn tìm hiểu thêm về Hoắc tiên sinh không? Hôm nay tôi đi cùng anh ấy, bọn tôi nói chuyện với nhau nhiều lắm.”
Mới cầm trên tay được vài tiếng đồng hồ, mà bà đã làm mất.
Ninh Tuyết Cầm ngắt lời: “Không con gái, mẹ phải tìm, mẹ phải tìm thấy nó.”
Ninh Tuyết Cầm siết chặt hai tay vào nhau, môi khô nứt vì lo lắng: “Con gái, mẹ xin lỗi, mẹ đã làm mất số tiền mà đơn vị trả lại cho con…”
Đó là 30 vạn tệ hối phiếu, cả đời này Ninh Tuyết Cầm chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.