Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường
Hướng Sinh Hoạt Đê Đầu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 736
Tần Lan tiến lên kéo tay con trai, xem xét tỉ mỉ. Sau khi xác nhận con trai không bị chịu tội gì, bà mới thở phào nhẹ nhõm, giọng vừa lo lắng vừa sợ hãi:
Ôn Ninh bật cười thành tiếng, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Hoắc Anh Kiêu toàn thân quấn băng, đúng là rất khó chịu.
Hoắc Anh Kiêu lại có vẻ thản nhiên, không để trong lòng, còn trêu chọc: “Em yên tâm, 'tai họa để lại ngàn năm'. Anh với cái gã Hổ đó không chừng ai độc địa hơn đâu.”
Thím hai Lục đương nhiên cũng muốn đi theo về.
Hoắc Anh Kiêu rõ ràng không ngờ cô lại nói một câu như vậy, anh sững sờ một giây rồi mới đáp: “Vậy anh vẫn làm tai họa thì hơn, bị gói thành xác ướp có vẻ khó chịu lắm.”
“Vậy đi thôi,” Ôn Ninh quay đầu vẫy tay chào tạm biệt Hoắc Anh Kiêu, “Chào anh, Kiêu ca, hẹn gặp anh ở thủ đô nhé.”
Lục Diệu dè chừng nhìn Hoắc Anh Kiêu, nói với Ôn Ninh: “Chị dâu, chúng ta đi thôi, sắp đến giờ khởi hành rồi.”
Trước đây, Lục Diệu nghe những lời này luôn nhịn không được mà bênh vực Lục Kỳ vài câu, nhưng hôm nay cậu chỉ im lặng.
Buổi chiều, Lục Diệu đi ga tàu mua vé. Ôn Ninh tranh thủ lúc này đi tìm Hoắc Anh Kiêu một chuyến.
Còn muốn thế nào nữa? (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước kia, qua những lời người lớn nói chuyện và thái độ của họ, cậu lờ mờ hiểu được thân thế của Lục Kỳ. Cậu đã từng rất đồng cảm và thương Lục Kỳ, nghĩ rằng chú hai, thím hai không quan tâm, thì cậu sẽ kết bạn, sẽ viết thư, ít nhất để Lục Kỳ cảm nhận được sự quan tâm từ người thân, để cậu ta biết không phải tất cả người nhà họ Lục đều giống như cha mẹ mình.
Ôn Ninh nhớ lại lời chú Tôn cục trưởng đã nói với cô, rằng bố chồng Lục Chấn Quốc đang bị cấp trên làm việc. Mọi công việc làm ăn trong tay cô cần được giải quyết gấp.
Ôn Ninh không khách sáo với anh, để Hoắc Anh Kiêu đưa mình đến cửa nhà khách.
Nhìn thấy con trai, những ngày căng thẳng của Tần Lan chợt buông lỏng. Nhưng cả người bà vẫn tiều tụy thấy rõ, hốc mắt hơi đỏ, bà ngước lên đánh giá con trai: “Không sao là tốt rồi. Mẹ xem nào, ở trong đó có bị bắt nạt không?”
Ôn Ninh thấy Lục Diệu hiểu chuyện, trong lòng cũng yên tâm.
Ấn tượng của cậu về Lục Kỳ vẫn dừng lại ở thời thơ ấu, luôn nghĩ Lục Kỳ vẫn là cậu em họ lương thiện và nhạy cảm mỗi dịp lễ Tết đến nhà chơi. Cậu không ngờ, khi lớn lên, con người có thể thay đổi đến vậy.
Lục Diệu vừa hay mua vé tàu trở về, ở cửa gặp Ôn Ninh và Hoắc Anh Kiêu.
“Gặp em ở thủ đô.” Hoắc Anh Kiêu cong khóe môi tạo thành một nụ cười lãng tử, quyến rũ.
Thím hai Lục bĩu môi, không bận tâm: “Emcho nó ăn, cho nó mặc, thế là tốt lắm rồi.”
Tần Lan không thể tán thành thái độ đó của thím hai Lục, nhưng cũng lười bận tâm chuyện nhà người khác. Ôn Ninh thấy vậy, kịp thời chuyển sang chuyện khác: “Mẹ, sức khỏe của mẹ thế nào rồi ạ? Hiện tại mẹ thấy khá hơn chút nào chưa?”
Tần Lan vẫn chưa rõ nội tình, nhưng bà cũng lo lắng cho chồng ở thủ đô. Bà vừa mới yên lòng, lại lo lắng thêm một nửa: “Về thủ đô sớm cũng tốt, chúng ta đi mua vé tàu chiều nay luôn đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Ninh bóc trần hết mọi chuyện. Sắc mặt Lục Kỳ và Phong Linh từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, môi mấp máy nhưng không thể thốt ra một lời nào phản bác.
“Con nói xem rốt cuộc chuyện này là thế nào hả? Mẹ đã bảo con đừng đến những chỗ không đàng hoàng đó rồi cơ mà. Lần này nếu không phải có chị dâu con chạy vạy tìm được chứng cứ, con có khi cả đời này phải ở trong đó rồi!”
Giờ đây, khi biết được sự thật, trong lòng cậu đột nhiên nặng trĩu.
Ôn Ninh đáp: “Mẹ, với con mà mẹ còn khách sáo gì, đây là điều con nên làm. Nếu mẹ đã khỏe hơn rồi, chúng ta về thủ đô sớm đi.”
“Anh đưa em.” Không đợi Ôn Ninh từ chối, Hoắc Anh Kiêu đã cầm lấy áo khoác âu phục trên ghế sô pha, cất bước đi ra ngoài.
“Em đang quan tâm anh đấy à?” Khóe môi Hoắc Anh Kiêu nhếch lên, đôi mắt đào hoa mang theo vài phần ý cười.
Tần Lan hôm nay đã làm xong thủ tục xuất viện. Nghe tin con trai được minh oan và thả ra, bà vui đến mức bệnh tật gì cũng khỏi, vội vàng từ bệnh viện về nhà khách để gặp con trai.
Hơn nữa, hiện tại nhà họ Tôn và nhà họ Vương đang đấu đá, nhà họ Vương không rảnh tay để tìm cô trả thù. Nhưng một khi ân oán với nhà họ Tôn được giải quyết, họ sẽ trút giận lên người cô.
Tần Lan trong lòng cũng trách Lục Kỳ, nhưng bà lại hiểu rằng, con cái hư đốn, là lỗi của người làm cha mẹ: “Em dâu, em quăng con về quê từ nhỏ, chẳng quan tâm cũng không dạy dỗ, chỉ ngày lễ ngày Tết mới đưa về nhà chơi một lần. Giờ nó lớn lên như thế, em mong nó tốt đẹp được bao nhiêu?”
Hơn nữa, khi nhớ lại, đêm đó cậu đã từ chối Lục Kỳ rất nhiều lần, nói rằng không muốn đi vũ trường. Thế nhưng Lục Kỳ lại liên tục đảm bảo rằng đó chỉ là một buổi đi chơi với bạn bè, không có gì lộn xộn. Cuối cùng, thấy Lục Kỳ quá nhiệt tình, cậu mới đồng ý vào.
Nghe Ôn Ninh phải về thủ đô, Hoắc Anh Kiêu cũng có ý định trở về. Nhưng biết Ôn Ninh sẽ đi cùng người nhà họ Lục, anh ta không đi cùng cô, chỉ nói: “Vậy chúng ta gặp nhau ở thủ đô nhé. Anh sẽ đi máy bay về vào ngày mai.”
Dù sao nơi này cũng là đất liền, “rồng mạnh không đè đầu rắn đất”. Tức nước vỡ bờ, ai biết gã Hổ kia sẽ làm ra chuyện gì.
Ôn Ninh bị lời nói của anh chọc cho cười cong môi, chưa từng thấy ai lại tự mắng mình độc địa như vậy. Cô không biết nghĩ thế nào, buột miệng nói: “Kiêu ca, ngoài tai họa ra thì ‘ngàn năm’ còn có… xác ướp.”
“Khá hơn nhiều rồi. Bác sĩ nói không cần nằm viện nữa, về nhà tĩnh dưỡng là được. Ninh Ninh, cảm ơn con đã cứu Lục Diệu. Lần này nếu không phải con chạy vạy khắp nơi, luôn giúp đỡ tìm chứng cứ, mẹ thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Phỏng chừng Lục Diệu mua vé xong sẽ quay lại, Ôn Ninh vẫy tay với Hoắc Anh Kiêu, “Kiêu ca, em đi đây, gặp anh ở thủ đô nhé.”
“Vậy gặp anh ở thủ đô nhé, Kiêu ca.” Dù biết Hoắc Anh Kiêu có chỗ dựa, Ôn Ninh vẫn lo lắng gã Hổ kia trả thù, cô không yên tâm dặn dò, “Anh ở bên này chú ý an toàn nhé, tuyệt đối đừng đi một mình.”
Trải qua chuyện đêm đó, Ôn Ninh rất cảm kích anh ta. Hơn nữa, dù là đối tác hay bạn bè, quan tâm anh ta là điều bình thường và nên làm. Vì thế, Ôn Ninh không phủ nhận, dịu dàng nói: “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Ôn Ninh giới thiệu hai người với nhau. Hoắc Anh Kiêu nhếch mép cười bâng quơ, chào hỏi Lục Diệu.
Hai người cùng nhau quay về nhà khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Địa bàn của nhà họ Lục ở thủ đô, vì vậy về đó sẽ an toàn hơn.
Lục Diệu cười khổ, không có ý định nói với Tần Lan về việc bị Lục Kỳ gài bẫy.
Thím hai Lục lại không nhịn được nói với Tần Lan: “Ấy da, chuyện này đâu có trách Tiểu Diệu, tất cả là tại thằng Lục Kỳ đó. Emđã nói từ lâu, thằng nhóc đó là đồ vô ơn. Nó cố tình dẫn Lục Diệu đến vũ trường mà!”
Lục Diệu gượng gạo nở một nụ cười, lắc đầu.
“Mẹ, con xin lỗi, đã để mẹ phải lo lắng.” Lục Diệu nhìn mẹ ruột, trong lòng dâng lên nỗi xót xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi chuyện xảy ra, dù đã ở trong sở công an nhiều ngày, trải qua đủ tâm trạng từ hoảng sợ đến tuyệt vọng, cậu chưa từng một lần nghi ngờ Lục Kỳ, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến hướng đó.
Một bên, Lục Diệu nhìn sắc mặt của hai người thay đổi, còn điều gì cậu không hiểu nữa? Tuy đêm đó Lục Kỳ không trực tiếp bày mưu tính kế cậu, nhưng cũng đã gián tiếp đẩy cậu vào nguy hiểm, ít nhất không hề vô tội như những gì Lục Kỳ đã nói.
“Chị dâu, chúng ta đi thôi.” Rất nhiều suy nghĩ lướt qua tâm trí Lục Diệu, nhưng cuối cùng cậu chẳng hỏi thêm gì, cũng không thèm nhìn Lục Kỳ lấy một cái, chỉ quay đầu gọi Ôn Ninh rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc trở về, không ngờ Tần Lan và thím hai Lục cũng có mặt.
Nghe thấy tên Hoắc Anh Kiêu, Lục Diệu lập tức nhận ra đây là người thương nhân Hồng Kông mà bạn của anh cả đã nhắc tới. Lễ phép gật đầu, nhưng trong lòng cậu ấy bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng cho anh cả. Anh cả thật sự là mỗi lần đi làm nhiệm vụđều không đúng lúc.
Mong bà ta dạy dỗ ư? Nó có phải con ruột bà ta đâu, dạy dỗ cho tốt thì có ích gì?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.