Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106: Ánh trăng sáng quay về
Sau nữa mới rửa mặt sạch sẽ rồi nằm xuống.
Hà Ngọc Yến và chồng mình liếc nhìn nhau, quả thực không biết nên nói gì cho tốt.
Mọi người vội vàng lên xe buýt, một đường xóc nảy quay về thành phố. Lâu Giải Phóng và Hạ Tự Cường không về nhà ngay mà đi theo đến khu nhà chung.
"Đó… Đó không phải là Đổng Kiến Thiết sống tại khu nhà chung của mọi người sao?"
Lúc trước, bức thư mà Tiêu Nhu viết cho hắn ta đã bị hủy, vì thế hắn ta định xuống nông thôn của cô ấy để hỏi thăm. Kết quả đúng lúc trong xưởng lại có nhiệm vụ đến Tây Bắc.
Giữ khách lại nhà và ăn mì sợi vào buổi tối. Sau đó vợ chồng hai người tặng một ít đồ ăn cho người quen ở trong khu nhà chung.
Bà ấy chỉ là một người già, dựa vào con trai lớn sống qua ngày. Từ nhỏ con trai lớn lại là người tốt, kẻ hại người là đứa con trai thứ, bà ấy không thể để cho con trai lớn đi giúp đỡ con trai thứ được. Điều này sẽ khiến cho con trai lớn và con dâu cả khó ở chung với nhau.
Bây giờ dân ở quê muốn vào thành phố ở cũng rất khó khăn. Bởi vì hạn chế hộ khẩu, dân ở quê sống tại thành phố không thể tự cung cấp đồ ăn mà chỉ có thể trả tiền để mua. Nhưng gia đình anh La có đất ở trong thôn nên mỗi năm đều có thể tự chia lương thực cho mình. Hơn nữa anh La cũng không thiếu gì.
Từ điểm này có thể nhìn ra quan hệ của hai người họ với người thân trong nhà giống nhau đến thế nào.
Cố Lập Đông vác một sọt lương thực. Lúc quay về cũng đeo một sọt chứa đầy thịt thỏ đã được ướp sẵn và đặc sản vùng núi, thịt gà rừng còn có thịt cá mới bắt ngày hôm qua.
"Tôi nói A Tài nhà bà điên rồi. Nơi này nhìn xem có nhà ai đòi hai trăm đồng làm lễ hỏi cho con gái chưa. Người ở thành phố cũng chỉ mấy chục đồng mà Nhị Nữu của bà cũng chỉ là một đứa con gái nông thôn bình thường. Vậy mà A Tài dám đòi người ta hai trăm đồng."
Bạn nhỏ La Hồng Tinh nhìn thấy thỏ con lông xù, con bé muốn đến ôm nhưng lại bị chị Hoàng chụp lấy ngay lập tức.
Lại nói tiếp, hai người này là chị em ruột nhưng chị gái thì xinh đẹp sắc sảo, mang cảm giác trong trẻo trầm tĩnh như hoa lan nhưng lại lạnh lùng. Tướng mạo em gái lại rất bình thường.
Tầm bốn giờ chiều thì mấy người đàn ông cõng một sọt nặng trĩu quay về.
Tuy rằng bởi vì vận mệnh trêu người, hai tình nhân chỉ có thể trời nam đất bắc. Bản thân hắn cũng bị ép cưới vợ nhưng Tiêu Nhu lại đồng ý với hắn ta rằng sẽ luôn đợi hắn. Đợi đến một ngày có thể quang minh chính đại thì hai người sẽ ở bên cạnh nhau.
La Hồng Tinh vừa nghe đã lập tức lui về phía sau vài bước. Dáng vẻ kia khiến cho mọi người cười ha ha.
"Được, vậy mang gà rừng về. Gà rừng rất tốt cho cơ thể, đến lúc đó để mẹ vợ nấu canh ăn bồi bổ."
Hà Ngọc Yến không sợ chua nhưng thấy dáng vẻ này của chồng mình, cô mừng rỡ đem nửa quả dư còn trên tay nhét vào miệng anh. Tiếp theo nhìn thấy gương mặt anh nhăn lại vì chua. Động tác trên tay cô vẫn không ngừng lại, lấy hai con thỏ được giấu dưới đáy sọt ra.
Bây giờ Đổng Kiến Thiết đang còn trong lòng mỹ nhân đó!
"Tinh Tinh, con thỏ này tuy đẹp nhưng đá vào chân sẽ rất đau đó!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 106: Ánh trăng sáng quay về
Đúng lúc mọi người đang nỗ lực làm việc thì thấy một bác gái đến trước hàng rào tre hô to: "Mẹ A Sinh ơi! A Tài nhà bà đúng là bị điên rồi. Nghe nói cậu ta đến công xã gọi điện thoại cho nhà chồng tương lai của Nhị Nữu, nói lễ hỏi không mang đến hai trăm thì không gả con gái nữa."
Cố Lập Đông bày ra dáng vẻ đau đầu: "Động tác của em đúng là nhanh thật. Anh còn định nói với em mấy quả này rất chua đó!"
Cơm trưa ăn thịt thỏ nấu đậu phộng, mùi thơm ngào ngạt ăn rất ngon. Sau khi ăn xong, mọi người soạn lại hành lý rồi đứng dậy xuất phát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy rằng mang theo lương thực, còn tự mình bắt cá và thỏ nhưng Hà Ngọc Yến vẫn cảm thấy bản thân đang chiếm lợi ích của người nhà họ La.
"Thật đúng là vừa ăn vừa lấy…"
Thật sự Hà Ngọc Yến không có tay nghề làm vằn thắn. Trừ việc có thể nấu một ít canh dưỡng sinh ra thì cô không giỏi gì cả, vì thế cô giúp nhặt rau. Chuyện cán mỏng vỏ sủi cảo thì chỉ có thể để những người khác làm.
Chua, cảm giác chua chua này chính là của cam.
Đề tài rất nhanh đã chuyển sang vấn đề nên giữ ấm thế nào vào mùa đông. Hà Ngọc Yến nghe vấn đề này rất cẩn thận. Trước khi cô xuyên qua thì cô là người phương nam, chưa gặp phải tuyết lớn. Nơi này không có hiệu ứng nhà kính hay nhiệt độ của đảo nên hẳn là mùa đông rất lạnh.
Hà Ngọc Yến vừa định bảo mọi người nhanh chân lên thì phát hiện Đổng Kiến Thiết cùng với một đồng chí nữ cười cười nói nói đi từ trên xe xuống.
Lâu Giải Phóng là người đầu tiên nói ra, trong lòng rất nghi hoặc. Không phải người này đã kết hôn rồi sao? Sao lại thân mật với đồng chí nữ khác như thế.
"Ngày mai em đi làm, có thời gian thì quay về nhà mẹ một chuyến." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đồ đạc để ở nhà hai người trước, dù sao mang về cũng để người khác chiếm lợi ích." Lâu Giải Phóng dứt khoát thả sọt xuống, ngay sau đó Hạ Tự Cường cũng làm như thế.
"Có gì đâu chứ." Chị Hoàng nắm tay con gái đứng bên cạnh, nghe được lời này cũng bật cười ha ha.
"Anh La muốn đưa ông bà vào thành phố ở sao?"
Cái WC kia là do hai anh trai mình tặng cửa, lại đi theo hỗ trợ làm việc bộn rộn cả một ngày. Lần này đúng lúc có được chút thịt nên Hà Ngọc Yến muốn quay về nhà một chuyến. Đương nhiên cũng có chút liên quan đến nhà mẹ đẻ của chị dâu.
Cố Lập Đông biết Tôn Tiêu Nhu nên đương nhiên biết đồng chí nữ kia chính là Tôn Tiêu Nhu. Mà Hà Ngọc Yến thì không cần biết đồng chí nữ này cũng có thể đoán ra được thân phận của đối phương.
Hai người nói chuyện nghiêm túc, cũng không chú ý đến bọn họ ở bên này. Rất nhanh, Hà Ngọc Yến thấy bọn họ đi vào thôn của nhà họ La.
Lời này khiến cho mẹ La đang cán bột ở nhà chính cũng phải nhanh chóng chạy ra.
Buổi tối ăn sủi cảo nhân rau thịt heo, họ còn có g·i·ế·t một con thỏ nấu món thịt thỏ cay. Còn ốc và cá chạch kho thì để sau khi ăn xong sẽ làm đồ nhắm rượu. Dư lại mấy con thỏ cũng dọn dẹp sạch sẽ, dùng muối treo trên xà nhà phòng bếp, nói là đợi ngày mai bọn họ về thì mang theo.
Vợ chồng hai người lại nói chuyện một lúc, ăn ý không đề cập đến chuyện của Đổng Kiến Thiết.
Đoạn đối thoại này nhanh chóng kết thúc. Chị Hoàng đang cán bột ở bên trong rất vui vẻ nhưng Hà Ngọc Yến lại biết, thứ tiền lễ hỏi không nói lên lời kia cuối cùng sẽ áp lên nhà mẹ đẻ của mình.
Sau khi ăn xong, trong thôn cũng không có hoạt động gì. Vì tiết kiệm điện nên mọi người đều đi ngủ sớm.
Sau đó hắn biết được vì sao đối phương lại viết thư cho mình. Thì ra là cô ấy chuẩn bị quay về thành phố một chuyến nhưng không mua được vé nằm xe lửa, vì thế muốn nhờ Đổng Kiến Thiết giúp đỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâu Giải Phóng và Hạ Tự Cường ở bên cạnh cũng mang không ít đồ. Hai người đều nói không cần nhưng vẫn bị người lớn nhét cho một đống đồ.
Cho nên Đổng Kiến Thiết muốn có đủ sức mạnh, nhất định phải trở nên nổi bật.
Bên cạnh, những người đàn ông khác cũng có thu hoạch tương tự. Con thỏ này được buộc từ dây cỏ, vẫn còn tung tăng nhảy nhót.
"Ba mẹ anh cũng không ăn hết nhiều đồ ăn đến thế, mọi người đến nhà chơi cũng để cho ông bà được vui vẻ náo nhiệt chút!"
Chẳng qua những việc này cô cũng chỉ ngẫm nghĩ, cũng không cần phải phiền não.
Mẹ La nghe tin này cũng rất kinh ngạc. Gia đình bọn họ ở nơi này, khoảng cách đến thành phố cũng không xa, tiền lễ hỏi cưới con gái ở thành phố chỉ cao hơn nơi này một ít nhưng cũng không đến nỗi phải tốn hai trăm đồng. Hai trăm đồng cũng đủ làm ra một tượng đồng nhỏ rồi.
"Thím nói cái gì cơ?" Mẹ La thật sự bị chấn kinh rồi, cho rằng mình nghe nhầm.
Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người theo thường lệ đi lên núi một vòng, lại bắt được mấy con thỏ. Lúc sau quay về thì thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cơm nước rồi về thành phố.
Ba giờ chiều, Hà Ngọc Yến và chị Hoàng mang theo một đứa trẻ và một con ngỗng về nhà trước.
"Được."
Đúng thật là…
Các cô hái được rất nhiều rau, buổi tối chuẩn bị làm sủi cảo nhân rau. Sủi cảo dùng bột mì mà Ngọc Yến mang đến. Nhân sủi cảo là thịt, là những thứ anh La mang về.
Đương nhiên Đổng Kiến Thiết lại lấy tiền túi, trả cho nhân tình, lúc này mới cầm vé giường nằm quý giá quay về.
Hà Ngọc Yến vui vẻ chạy nhanh đến cái sọt của chồng mình. Sau khi mở lớp cỏ dại ở bên trên, trên cùng là một tầng quả dại. Cô tiện tay hái một quả rồi lau lau, sau đó cho vào miệng.
Mẹ La sốt ruột, bà ấy quay đầu nhìn vào cô con dâu cả đang cán bột trong nhà chính. Da mặt nhăn lại nhưng cuối cùng vẫn quyết định mặc kệ.
Vấn đề này được thảo luận rất náo nhiệt, bên kia đã có chiếc xe buýt dừng lại.
Gà rừng bắt được vào sáng hôm nay, chưa g·i·ế·t. Bọn họ dùng dây cỏ trói nó mang về, lúc này đã bị ném ở phòng bên cạnh.
"Ba mẹ anh nói tiếc ruộng đất của nhà! Đợi đến mùa đông không cần xuống ruộng nữa, giường trong thành phố lại không ấp áp bằng thôn."
Cái người Đổng Kiến Thiết này, thứ hai tuần trước đã bị người trong xưởng phân đi công tác, nói là đi tầm nửa tháng. Bởi vì chuyện này mà bác gái Trịnh còn tuyên dương hình ảnh nỗ lực đi công tác của con trai mình ở khu nhà chung.
Chẳng qua việc này cũng không liên quan đến Đổng Kiến Thiết, người hắn thích là Tiêu Nhu.
Cố Lập Đông cũng không vòng vo, anh nói thẳng: "Được, tớ cũng không khách khí nữa. Lấy thịt bên trong ra một ít, cuối tuần hai người đến nhà tớ ăn cơm."
Mà trong tay Hà Ngọc Yến trừ xách túi để con ngỗng thì còn xách theo đồ ăn do mẹ La làm cho.
Đến Tây Bắc, sau khi hoàn thành công việc, cuối cùng Đổng Kiến Thiết cũng thấy được người mà mình luôn nhớ nhung.
Bây giờ, ha hả…
"Chuyện này không nói vội."
Trở lại Bắc Thành, bọn họ đến thăm em gái Tiêu Nhu là Tiêu Mỹ đầu tiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.