Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 167: Sinh con

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Sinh con


Mẹ Hà cũng nhìn thấy sự tủi thân của con gái, cười nói: "Chủ nhiệm Trình nói con sinh nở thuận lợi, sẽ sớm bình phục thôi. Đứa bé được nuôi dưỡng tốt, không quá lớn nhưng rất khỏe mạnh. Khi con vào phòng sinh Lập Đông đã rất hoảng sợ, bây giờ con mẹ tròn con vuông, sao thằng bé có thể không hăng hái cho được?"

Hà Ngọc Yến nhìn sang thấy chồng cô đang vui vẻ ôm một đứa trẻ trong tay để dỗ dành. Đứa bé còn lại đang ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay mẹ.

Chủ nhiệm Trình nhìn hiểu ý của cô gái, lắc đầu buồn cười: "Lát nữa y tá sẽ tới dạy cô về việc cho con bú và một số cách chăm sóc sau sinh. Quá trình sinh nở của cô diễn ra rất suôn sẻ, nếu ngày mai không có vấn đề gì thì cô có thể về nhà."

Nói xong, hắn bật cười ha ha ha.

"Cô đã bắt đầu cho con bú sữa mẹ chưa?"

Chủ nhiệm Trình đã thay đổi vai trò của mình trở thành một người như hàng xóm nhà bên. Bà lấy từ trong túi ra hai phong bao lì xì màu đỏ: "Đây là quà gặp mặt của bọn trẻ. Hai người nhận thay lũ trẻ đi, khi nào đầy tháng nhớ mời tôi nhé!."

Hà Ngọc Yến vừa định mở miệng để bác gái Chu im miệng thì Cố Lập Đông đã nói trước, nhận lấy hộp cơm trong tay đối phương. Anh đổi tay rồi đưa cho bác gái Phùng còn chưa kịp phản ứng lại.

Bác gái Khúc nhà họ Tôn ở khu phía đông, bác gái nhà họ Tiền khu nhà phía trước, bác gái Chu và cô con dâu đang ở cữ cũng đến.

Một giây tiếp theo, vẻ mặt của cặp đôi "mới vào nghề" này khiến bà không nói nên lời.

Đầu tiên vị khách gọi chủ nhiệm Trình là "Mẹ", sau đó quay sang Hạ Ngọc Yến: "Chúc mừng, tối qua nghe mẹ nói em đã sinh hai đứa bé xinh đẹp. Hôm nay chị không mời mà đến xem!"

Đêm nay cô ngủ rất ngon. Cô không thức dậy cho đến khi chủ nhiệm Trình đến kiểm tra phòng bệnh vào ngày hôm sau.

Ngay sau đó anh lại ngăn cản ở trước mặt đối phương, cản trở tầm mắt đối phương nhìn về phía Hà Ngọc Yến.

"Ừ, ừ, tất cả đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, nhưng anh rất vui!" Vừa nói, Cố Lập Đông ôm đứa trẻ vào lòng đến trước mặt Hà Ngọc Yến.

——

Cô cứ thiếp đến tận tối. Đứa bé vẫn đang khóc bên tai cô. Lần này là âm thanh của một người đàn ông đang dỗ dành đứa trẻ.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng vững vàng khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy cả trái tim cô tràn đầy sức sống.

Cặp đôi nhìn nhau tình cảm như thể hiểu được tấm lòng chân thành nhất của nhau vào lúc này.

Sau đó, Hà Ngọc Yến thiếp đi trên giường sinh.

Chương 167: Sinh con

Hôm nay Cố Lập Đông cũng xin nghỉ phép. Anh thấy vậy cũng từ chối.

Lúc này, mọi người trong khu nhà cũng nghe được tiếng gió, thím Giang dẫn mọi người lần lượt đi vào.

Cố Học Phương gật đầu, cũng nghĩ như vậy. Ngoại hình của trẻ sơ sinh có thể thay đổi sau một thời gian. Bây giờ cô nhận ra hai đứa. Biết đâu đợi khi tròn tháng hai đứa sẽ giống hệt nhau như hai quả cầu tuyết đáng yêu thì sao?

Cố Học Phương quan sát một hồi, nói: "Hai cô nhóc này nhìn rất khác nhau!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Haha... Đúng ý tôi lắm." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Oa, oa,oa..."

Lúc này Hà Ngọc Yến mới nhớ ra mình quên hỏi đứa bé là trai hay gái.

Ở bên kia, ngay sau khi Cố Học Phương rời đi, họ hàng ruột thịt của cô đã đến trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời vừa nói ra, Hà Ngọc Yến liền gật đầu: "Được, tôi thay mặt hai đứa nhỏ xin nhận quà của bác sĩ vậy."

Cố Học Phương là con dâu của chủ nhiệm Trình, cô đã nhận lễ của mẹ chồng nên đương nhiên sẽ không từ chối quà của con dâu.

Một giây trước, mẹ Hà cảm thấy nhẹ nhõm vì con gái và con rể có mối quan hệ tốt.

Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của hắn, mẹ Hà đánh vài cái, ý bảo hắn im lặng đừng đánh thức hai đứa trẻ.

Chị dâu ngồi xuống kể cho Hà Ngọc Yến nghe một số kinh nghiệm của mình sau khi sinh con.

Một tiếng khóc nữa làm gián đoạn khoảnh khắc đẹp đẽ ấy nhưng cả hai vợ chồng đều cảm thấy hạnh phúc. Ngược lại, hai người còn thấy mới lạ khi nghe đứa bé khóc.

Khi nghe thấy tiếng đứa bé khóc, cô mỉm cười. Không lâu sau, lại có một đợt khóc nữa, cô lại mỉm cười vô cùng hạnh phúc.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng cười. Sau đó Hà Ngọc Yến nhìn thấy một người quen thuộc bước vào.

Lúc này, mẹ Hà nồng nhiệt chào đón hai vị khách. Sau đó bà đưa Cố Học Phương đi gặp hai đứa nhỏ.

Sau khi quan sát hai cô bé, cô ấy hài lòng quay lại làm việc. Mãi đến trưa, mẹ ruột cô ấy mới đến đưa đồ cho cô ấy, đột nhiên nói: "Mẹ ơi, hôm nay con đến thăm hai bé gái, nhìn rất đáng yêu, là một cặp song sinh đấy nhưng trông rất khác nhau. Con cứ nhớ mãi dáng vẻ của hai đứa, giờ ngẫm lại thấy cũng có nét hơi giống mẹ đấy!"

"Không nhiều, chỉ là quà tôi dành cho bọn trẻ thôi. Tôi biết hai người coi tôi như người lớn trong nhà, mà đã là người nhà, tôi tặng phong bì đỏ cho hai đứa nhỏ không phải là chuyện bình thường sao?"

Sau đó, trong quá trình sinh nở, Hà Ngọc Yến càng bối rối hơn. Nó không quá đau như cô tưởng tượng nhưng vẫn rất đau. Tuy nhiên, quá trình sinh nở lại ngắn đến không ngờ. Thậm chí còn không có mổ lấy thai hay cắt tầng sinh môn như lúc đầu Hà Ngọc Yến đã nghĩ.

"Sinh con có thuận lợi không? Nhà hai đứa cả ngày hôm qua không về, tất cả mọi người liền đoán được là sinh rồi, vì vậy vừa nghe thím Giang cháu nói muốn đến đây, mấy người chúng ta cũng rảnh rỗi đến đây thăm cháu một chút." Bác gái Phùng tiến vào sau thím Giang, cười híp mắt nói. Sau đó bà cầm cái túi da trong tay cho Cố Lập Đông.

Không biết tại sao, lời này lọt vào tai lại khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy vô cùng chói tai.

***

"Nào, nào, nào, dậy nào!"

Sau đó, cô nhìn thấy Cố Lập Đông cười toe toét với hai hàm răng trắng, "Haha! Yến Tử! Haha, anh có con gái rồi! Còn là hai đứa lận...."

Cố Học Phương vừa nói vừa đặt túi giấy trong tay lên tủ cạnh giường bệnh, "Đây là những bộ quần áo chị mua cho bọn trẻ. Nhớ mang về nha, giặt và phơi khô trước khi cho chúng mặc."

Hà Ngọc Yến nghe thấy ngày mai có thể về nhà thì thấy rất vui vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nhìn đứa con lớn của chúng ta này, thật xinh xắn!"

Nói xong, Cố Học Phương không đợi mẹ phản ứng liền bật cười. Mẹ Cố thấy con gái vui vẻ như vậy thì có chút tò mò về hai bé gái này.

Khi bị đẩy vào phòng sinh, Hà Ngọc Yến vẫn còn chút sững sờ. Làm sao mà nhanh như vậy được? Chẳng phải người ta nói có người đau cả ngày rưỡi mới cảm nhận được cử động của đứa con đầu lòng sao? Tại sao tới phiên cô thì lại nhanh đến thế? (đọc tại Qidian-VP.com)

"Được rồi được rồi, bác gái, ý tốt của bác chúng cháu đã nhận được rồi."

Khi thấy đối phương đưa phong bì màu đỏ, mẹ Hà vừa mới đến hôm qua lập tức từ chối.

Chỉ là những cơn co thắt thỉnh thoảng khiến cô cảm thấy khó chịu. Nó không quá đau nhưng cực kỳ khó chịu.

Có điều, hôm nay bà đến đây để kể cho con gái nghe về con trai mình. Kết quả, chủ đề hai mẹ con lập tức trở thành vấn đề trong nhà. Về việc hai bé gái dễ thương này, mẹ Cố đã tạm thời quên mất.

May mắn là chủ nhiệm Trình không có nhiều bệnh nhân ở phòng khám ngoại trú vào buổi sáng nên khoảng 11 giờ bà đã đến khoa nằm viện. Kiểm tra xong, bà nói một câu khiến người ta kinh ngạc: "Sắp sinh rồi…"

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của chồng, khóe môi Hà Ngọc Yến bất giác nở nụ cười, sự tủi thân mà cô cảm thấy vừa rồi dường như biến mất ngay lập tức. Người đàn ông đi tới, ngồi xổm bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Yến Tử, em đã vất vả rồi! Bây giờ em hãy nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục sức khỏe. Việc còn lại để anh lo!"

Đột nhiên, cả phòng bệnh trở nên rất náo nhiệt hẳn.

Bà mẹ trẻ Hà Ngọc Yến lắc đầu đầy bối rối. Thực ra hôm qua cô còn không biết đứa trẻ có uống sữa hay không. Cô nghe nói trẻ sơ sinh không đòi bú nhưng không biết có đúng không.

Nhìn hai cô bé nằm cạnh nhau trên giường, lúc ngủ trông rất đáng yêu. Nắm đấm của hai đứa cuộn tròn đặt lên má. Da của hai đứa đỏ, mí mắt dài, sóng mũi cao và miệng nhỏ. Thỉnh thoảng hai đứa mím môi lại nhìn thật dễ thương.

Bên kia, bác gái Chu vẫn tiếp tục: "Đúng rồi, cháu có xuống sữa không? Không có thì càng phải uống canh này, sau khi uống xong ngực sẽ căng phình, không sợ con đói."

Tiếp theo là một trận xôn xao dỗ dành bọn trẻ, sau đó Hà Ngọc Yến ăn cơm canh rồi mới nghỉ ngơi.

"Đây là mua cho vợ cháu. Chúc mừng vợ chồng các cháu, nghe nói là sinh được hai cô con gái đúng không!"

Cố Lập Đông nhận lấy túi da, cười đáp lại.

Tâm lý Hà Ngọc Yến suốt buổi sáng khá thoải mái. Mặc dù bụng cô rất khó chịu, rất bất tiện, cứ nửa giờ lại muốn đi vệ sinh nhưng cô có thể vượt qua tất cả.

"Yến Tử à! Bác gái không có gì tốt, bản lĩnh nấu canh ngao này là được nhất. Chị dâu Chiêu Đệ của cháu mang thai đều nhờ vào tay nghề này đó, cứ vậy mà cho cháu gái nhà bác bú sữa đến là khỏe mạnh…"

Anh ba đến cùng với chị dâu mang theo rất nhiều đồ. Vừa mở miệng hắn đã hét lên rằng em gái hắn và hắn xứng đáng là anh em, cả hai đều sinh đôi, đều là hai cô con gái.

"Anh sung sức thật đấy!" Hà Ngọc Yến nhìn vào vẻ ngoài tràn đầy năng lượng của chồng, cô cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình đang rã rời. Bỗng nhiên sự tủi thân dâng trào, không biết vì sao mắt cô đỏ hoe.

Hơn nữa, bác gái Chu này cũng quá nhiệt tình rồi! Nhà ai đi thăm gái đẻ lại hầm canh ngao, cũng không phải là người thân gì của mình.

Mấy bác gái cũng không đến tay không, không phải tay xách trứng gà thì là cầm một túi đường đỏ nhỏ. Nhưng bác gái Chu lại không giống như người khác, chỉ thấy bà ấy trực tiếp đi từ phía sau đoàn người đến trước mặt Hà Ngọc Yến, giơ hộp cơm trong tay về phía cô.

Cố Học Phương chỉ có hai con trai nên cô ấy rất thích con gái. Đêm qua sau khi mẹ chồng tan làm, bà nói với cô rằng Hà Ngọc Yến đã sinh ra hai cô con gái nhỏ, cô ấy ghen tị với cô suốt đêm. Vì vậy từ sáng sớm cô ấy đã đến để thăm các bé..

Cố Lập Đông vui vẻ tiến tới gặp vợ, kết quả là thấy mắt cô đỏ hoe, rồi anh mới nhận ra vợ mình vừa nói gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167: Sinh con