Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Rương quan bì
Cô ấy vứt bỏ vẻ mặt căng thẳng, gật đầu bình tĩnh: "Không sai. Nếu không phải hai người tới từ nơi khác thì tôi cũng sẽ không giao dịch nhiều vải như vậy với hai người. Tôi có phiếu xe đạp, nhưng muốn đổi thì không rẻ như vậy đâu."
Hà Ngọc Yến rút một ít vải từ trong cây vải ra, sờ sờ. Vải rất dày và chắc chắn, có hơi giống với vải cao bồi đời sau. Hơn nữa màu của nó là màu xanh biển nên không dễ bị bẩn, rất thích hợp làm quần áo cho đàn ông.
Nhưng không, chị gái kia thấy Hà Ngọc Yến không từ chối nên lập tức báo một cái giá: "Một thước chỉ cần 6 hào."
Người phụ nữ khẽ cắn môi: "Được, nhưng chị còn một cây vải nữa. Nếu em lấy hết hai cây vải thì chị sẽ bán một thước bốn hào."
Nói là vừa vặn nhưng Hà Ngọc Yến xác định người này cố ý dẫn ông già này đến trước mặt cô.
Chương 57: Rương quan bì
Người bán hàng chưa từng thấy cảnh này, cô ấy vừa định quát lớn vài câu thì đã rất sốc khi bị Hà Ngọc Yến nhét kẹo sữa thỏ trắng lớn vào trong tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
*Rương quan bì /官皮箱/ hay dễ hình dung hơn là hộp gỗ nhỏ: rương này không phải cho quan dùng, cũng không làm từ da (bì), nó là một loại hòm nhỏ gần như hộp đựng đồ trang điểm của hiện đại, có nhiều ngăn nhỏ mà mọi người thường thấy trong phim cổ trang. Căn cứ theo nghiên cứu, ở thời xưa mỗi nhà đều có một cái rương quan bì, nó tựa như vật dụng hằng ngày, hơn nữa có một số cái còn có gương đồng, chủ yếu cho phụ nữ dùng. Phần lớp những hộp này đều có ngăn bí mật hoặc ngăn kép để đồ quan trọng, ngày nay rương quan bì còn có thể được xem như bảo vật quý được cất giữ.
Lúc trước hai bên đã bàn bạc với nhau dùng phiếu gạo một trăm cân trao đổi một phiếu xe đạp. Hai bên đều cảm thấy bản thân chiếm lợi. Giao dịch được thỏa thuận nhanh chóng.
Tiếp theo mặt mày của cô ấy hớn hở. Cô ấy không dệt áo lông nữa, trực tiếp lấy từ sau quầy triển lãm ra một khối vải hàng mẫu đưa cho Hà Ngọc Yến nhìn xem.
Hà Ngọc Yến không ngờ có một ngày bản thân vậy mà lại sẽ mua đồ riêng tư ở thập niên 70.
Trời mới biết sau khi cô lấy được vải này thì đã giữ ở đây nửa năm rồi. Nếu mà còn không bán ra nữa thì sợ là sẽ phai màu mất.
"Em gái, đây thật sự là thứ tốt đó. Bỏ lỡ lần này thì không biết khi nào mới có lần sau đâu. Họ hàng của tôi nói vải này là nguyên liệu nghiên cứu phát minh mới của nhà máy dệt. Không tìm thấy ở trên thị trường."
"Em gái, đây là vải lỗi được phân phát cho họ hàng làm việc trong nhà máy của tôi. Anh ta là một người đàn ông nên không cần nhiều vải quá, cho nên kêu chị lấy ra đổi một vài thứ có thể sử dụng." - -
Ông già nghe thấy lời của hàng xóm, ông lập tức mỉm cười lấy lòng với Hà Ngọc Yến. Hà Ngọc Yến cố gắng xụ mặt, không định bày ra sắc mặt tốt.
Đương nhiên, cô cũng thấy rõ vẻ vội vàng trong mắt chị gái kia.
"Chị gái, chị yên tâm. Chắc trong lòng chị hiểu rõ thực lực của chúng tôi."
"Một thước bốn hào, tôi sẽ lấy tất cả."
Thứ này nhìn có tính thực tế nhưng thật ra không đáng giá. Chỉ là tay nghề thủ công này, vật liệu gỗ này, còn có hoa văn được khắc và bảo quản rất tốt. Bên ngoài không có một vết xước nào. Bên trong có ba tầng ngăn kéo nhỏ, sau khi mở ngăn kéo ra còn có một ngăn kéo nhỏ nữa. Giống búp bê của Nga vậy, rất độc đáo.
Vùng đất trống rộng rãi khiến hai người bớt đề phòng hơn rất nhiều.
Giá này không khác gì với giá cô nghĩ trong lòng, Hà Ngọc Yến cũng không nói thêm gì với ông, đưa cho đối phương 50 nhân dân tệ. Sau đó cô nhìn về phía chị gái kia.
Chị gái kia sửng sốt với kiểu giao dịch hào phóng này của cô. Cái rương gỗ không thể ăn này. Cho dù có cầm đi nhóm lửa thì cô ấy cũng cảm thấy cái rương quá nhỏ. Kết quả còn có thể đổi được năm tờ giấy đại đoàn kết.
Việc này bảo mấy người lén giao dịch như bọn họ phải làm sao đây. Trong nháy mắt chị gái kia bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn, cô ấy cảm thấy hai vợ chồng Hà Ngọc Yến là quản lý của chợ đen đến từ Bắc Thành. Dù sao thì vết sẹo trên mặt Cố Lập Đông vẫn rất đáng sợ. Chị gái bị vết sẹo này làm cho sợ tới mức không dám chơi trò vặt gì.
Chị gái nhìn bao lớn, bao nhỏ trong tay Cố Lập Đông rồi gật đầu. Sau đó không hề lề mề, nói xong thì lập tức rời đi.
Các cô đợi khoảng nửa tiếng.
Khi ông Khúc nói lời này, biểu cảm nhìn rương quan bì rất không nỡ.
"Vải này dùng làm áo khoác rất tốt. Em làm cho chồng mình đúng không?" Chị gái nói xong còn làm mặt quỷ với Cố Lập Đông đang xách đồ ở phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hà Ngọc Yến vừa nghe thì nhíu mày.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người bán hàng và những người khách hàng, Hà Ngọc Yến lại chạy đến quầy bán đường đỏ mua hẳn mười cân đường đỏ. Đến đây, cô cũng dùng gần hết phiếu đường.
Chị gái nhìn Hà Ngọc Yến thích, cô ấy muốn mở miệng kêu giá cao nhưng đã bị ông Khúc ngắt lời.
Vì vậy, chờ này sau khi chị gái đẩy cái xe đẩy nhỏ đưa vải lại đây. Hà Ngọc Yến trực tiếp đi lên hỏi: "Chị gái, chị có thể giúp tôi tìm phiếu xe đạp không?"
Chị gái sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hà Ngọc Yến lập tức sáng hơn. Chỉ thấy cô ấy thầm liếc quanh một cái, tiếp theo gật đầu.
Hà Ngọc Yến nhìn ra vẻ né tránh trong mắt đối phương, cô biết vải này có vẻ không phù hợp với thẩm mỹ của người thời này. Độ cứng của cây vải này kém hơn so với vải may quần áo lao động. Nói về độ đẹp thì kém hơn sợi tổng hợp. Hơn nữa giá cả chắc chắn không hề rẻ.
"Cái này bao nhiêu tiền?"
Ở chợ đen chỉ một phiếu xe đạp thôi đã có giá cả hàng chục, hàng trăm nhân dân tệ. Hơn nữa bọn họ rất vội, cần phải đổi trong một giờ. Nếu gấp gáp thì phải trả thêm tiền.
Thật sự rất tốt, dưới ánh mặt trời, một cái rương quan bì* màu nâu đậm khắc hoa văn và khảm xà cừ xuất hiện ở trước mắt. Thứ này gọi là rương quan bì là bởi vì ngay từ đầu thứ này được thiết kế ra là để đặt trong phòng của người đọc sách dùng để đựng giấy và bút mực. Sau này thì phát triển thành cái hộp đựng trang sức để phụ nữ đựng trang sức.
Hà Ngọc Yến lắc đầu: "Chúng tôi chờ ở chỗ này là được. Chị gái, tôi nghĩ chị nhận ra khẩu âm của chúng tôi là người từ bên ngoài đến nên bây giờ mới yên tâm giao dịch với chúng tôi đúng không?"
Mua xong mấy thứ này, hai người đi thẳng đến quầy bán vải.
Chị gái thấy khi Hà Ngọc Yến nói chuyện thì khóe miệng lộ ra nụ cười tự tin, cô ấy biết mình gặp được người thông minh.
"Thứ này là do ông tổ của tôi truyền xuống, đều dùng nguyên liệu tốt. Công nghệ là bậc thầy ở Giang Chiết làm. Khi tình thế bên ngoài căng thẳng thứ này đều được giấu đi. Nếu không phải vợ của tôi bệnh rất nặng thì tôi cũng không nỡ lấy nó ra."
Lần trước Cố Lập Đông nhờ người mua mười cân bông, số bông này tạm thời còn chưa nhét vào trong chăn. Khoảng thời gian trước Hà Ngọc Yến sắp xếp quần áo cũ của Cố Lập Đông phát hiện hai cái áo khoác của anh là áo khoác quân đội và áo bông. Không hề có một cái áo khoác bình thường ở nhà.
Hà Ngọc Yến không phải người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hơn nữa lần trước cô còn kiếm được 1300 nhân dân tệ miễn phí. Trong lòng cô đã định giá về cái rương quan bì này. Sau đó nghe thấy ông già nói: "Tôi muốn 50 nhân dân tệ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chị gái nhìn bóng dáng hai vợ chồng Hà Ngọc Yến xách theo bao lớn bao nhỏ, khiêng hai cây vải nhanh chóng rời đi. Cô ấy vừa định khen đối phương thật sự hào phóng thì nhìn thấy phiếu gạo quốc gia trong tay đều được đánh dấu ký hiệu thống nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chị gái nghe thấy bốn hào thiếu chút nữa là nhảy dựng lên chửi mẹ nó nhưng câu nói phía sau khiến cô ấy cố gắng nghẹn lại.
Trong tay của Hà Ngọc Yến có không ít tiền nhưng cũng không định làm người coi tiền như rác.
"Hai người thật sự không đi cùng với tôi sao? Cùng đi qua đó nhanh hơn đấy."
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của ông già này thật sự là trong nhà xảy ra chuyện. Biểu cảm trông khá đau khổ, quần áo trên người cũng lộn xộn.
"Xin lỗi, xin lỗi. Em gái, chị đã kiếm được đồ rồi."
"Chị gái, thời gian không còn sớm nữa. Chị lấy phiếu ra đi, dựa theo lời nói lúc trước mà trao đổi đi."
Sau khi xác định giao dịch hai cây vải, biểu cảm của Hà Ngọc Yến thả lỏng lại. Trong thời gian chờ đối phương lấy hàng thì cô lôi kéo Cố Lập Đông thương lượng: "Em cảm thấy trong tay người này có vài "con đường.""
Khi thấy Cố Lập Đông xách đồ lại đây, sắc mặt của chị gái này thay đổi, giọng điệu càng thêm thân thiện: "Em gái, em nhìn trúng tấm vải này đúng không? Nếu em không thích thì tôi còn một số kiểu vải nữa."
"Cái này không đắt đâu, đây là hàng hóa không cần phiếu đấy."
Cố Lập Đông lập tức bắt lấy tay của Hà Ngọc Yến, ra hiệu cho cô cẩn thận một chút.
Sau đó, Hà Ngọc Yến nhìn thấy chị gái này dẫn một ông già vội vàng lại đây. Ông già kia cõng một cái sọt, dáng vẻ rất vội vàng.
"Quyết định như vậy đi……"
Thời buổi này chỉ có vải dầu mới có thể không thấm nước. Nhưng vải này hiển nhiên không thích hợp làm áo khoác.
Nhìn thấy Hà Ngọc Yến không để ý đến mình mà là nhìn chằm chằm ông già kia. Chị gái lập tức cười mỉa nói: "Đây là ông Khúc, trong nhà ông ấy xảy ra một chút chuyện nên tiền trong tay không đủ. Dù sao vừa vặn gặp được ông ấy nên chị dẫn ông ấy lại đây. Trong tay ông ấy có một vài thứ, không biết hai người có hứng thú không?"
Thời bây giờ một thước vải bông cộng thêm phiếu vải có lẽ khoảng 3 - 4 hào. Vải này của cô ấy còn đắt hơn một nửa so với những loại vải khác.
Sau khi xem xong các sản phẩm kích thước lớn, hai vợ chồng đi đến nơi bán bánh kẹo ở dưới ánh mắt như nhìn quỷ nghèo của người bán hàng.
Có lẽ chị gái kia cũng thấy mình hơi đuối lý, cô ấy lập tức kêu ông Khúc lấy đồ từ trong sọt ra.
Sự thật chứng minh cách làm của hai người rất chính xác.
Tuy rằng còn hai tháng nữa mới đến mùa đông nhưng Hà Ngọc Yến quyết định mua cho anh một cái áo khoác trước. Vải dùng may áo khoác cần tương đối rắn chắc và chống bẩn. Cuối cùng còn phải có hiệu quả không thấm nước.
Mọi chuyện rất kỳ diệu, thậm chí mới đầu cô và Cố Lập Đông còn rất phản kháng. Nhưng cuối cùng vẫn được đối phương dẫn đến kho hàng ở bên cạnh tòa nhà bách hóa.
Hà Ngọc Yến đứng trước quầy vải, nhìn trên quầy bày biện các loại vải có màu sắc khác nhau. Cô nhìn các loại vải dệt chồng chất triển lãm ở sau quầy. Trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên chọn nào mới tốt.
Cố Lập Đông ra ngoài nhiều nên nhìn thấy nhiều loại người chuyển hàng hóa này, anh nghe vậy thì gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì vậy, cô lấy ra một nắm kẹo sữa thỏ trắng lớn trực tiếp đi đến trước mặt người bán hàng: "Chị, tôi muốn mua vải làm áo khoác. Chị có thể gợi ý giúp tôi một chút không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.