Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Trà Trà Ái Thượng Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 240: Chương 240
Trương Vũ giải thích, chỗ Thủy Thanh không có nhiều hàng, kiểu dáng cũng đơn giản, chọn không ra cái gì tốt.
“Nói miệng không có chứng cứ, phải viết giấy cam kết mới được”. Trương Hồng Châu nghe thấy có hy vọng, trong lòng vui vẻ nở hoa, liền nhẹ giọng lại.
“Em thích là tốt rồi, những thứ này giờ không được bán, anh phải nhờ người quen mới mua được, sau này có cơ hội anh sẽ mua thêm cho em”.
Trương Hồng Châu đã nghĩ kỹ, sau này cho dù cô ta có trở lại thành phố và kết hôn lần thứ hai cũng được, cô ta không có khả năng sống cả đời trong ngôi làng nhỏ bé tồi tàn như này được.
Nhị Cẩu nghĩ ra cách tạm hoãn.
Nhị Cẩu cố nhịn.
Tối đó, Nhị Cẩu nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng, bắt đầu chạm vào người Trương Hồng Châu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhà anh chỉ đưa hai trăm tệ sính lễ, chuyện này vẫn chưa xong đâu, không đưa thêm một trăm tệ thì đừng có mà chạm vào tôi”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tào Chiêu Đệ trông có vẻ hơi kỳ lạ.
Trương Hồng Châu trừng mắt nhìn anh ta, Nhị Cẩu chỉ muốn tát cho cô ta một cái, nhưng có không ít anh em đã dặn anh ta không được đánh vợ, nếu không vợ mà bỏ chạy đi thì chỉ có khổ.
Mẹ của Nhị Cẩu không nhịn được nói một câu, Trương Hồng Châu liền nói ăn thịt để có sức sinh con, mẹ Nhị Cẩu không còn lời nào để nói.
Trương Hồng Châu hất tay anh ta ra.
Vương Tiểu Thanh nhìn về phía Trương Vũ, thấy anh gật đầu, Vương Tiểu Thanh mới nhận lấy.
“Oa!” Vương Tiểu Thanh lần lượt thử đeo từng món: vòng tay vàng, vòng tay bạc, nhẫn ngọc, hoa tai bạc, đều rất đẹp.
“Được, anh cam kết, em viết giấy đi, anh sẽ ký”. Nhị Cẩu vì hạnh phúc của mình chỉ đành liều mạng.
“Hồng Châu, bây giờ trong nhà chưa có một trăm tệ, thế này đi, trước Tết năm sau, nhất định sẽ bù cho em một trăm tệ”.
Chủ yếu đây là hàng mới, nếu là đồ đã qua sử dụng, Trương Vũ khẳng định sẽ không muốn mua, trong lòng sẽ cảm thấy có chút chán ghét.
Nhà Nhị Cẩu, sau khi Trương Hồng Châu làm loạn một trận, mọi người cũng chẳng quan tâm tới, giờ có cãi nhau cũng chẳng được lợi gì, dù sao thì cô ta cũng đã vào cửa rồi.
Ngồi chơi một lúc, Trương Vũ nói đưa Vương Tiểu Thanh trở về, hai người đứng dậy chào, Trương Vũ trở về phòng lấy đồ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cầm chiếc hộp gỗ, nhìn sổ tiết kiệm, do dự một chút rồi quyết định để lại, đợi cưới xong sẽ đưa cho cô, Trương Vũ để sổ tiết kiệm lại chỗ cũ và mang hộp gỗ đi ra.
Trương Hồng Châu nhẹ nhàng lấy ra một viên thuốc tránh thai uống xong mới an tâm đi ngủ.
Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến nhà, Vương Tiểu Thanh vội vàng mở hộp gỗ ra, bên trong có một chiếc khăn tay bọc lại, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng mở ra xem.
Trương Hồng Châu vừa nghe lời này xong liền vui vẻ đi lấy giấy bút viết giấy cam kết, rồi đưa cho Nhị Cẩu ký, sau khi Nhị Cẩu ký tên xong, lập tức lôi kéo Trương Hồng Châu lên giường phát tiết.
“Ừ. về nhà rồi xem”. Trương Vũ gật đầu. nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh.
Trong bữa cơm tất niên, trên bàn cũng có hai món mặn, Trương Hồng Châu không ăn món khác chỉ chọn thịt để ăn.
“Cảm ơn anh cả, chị dâu”.
Trương Hồng Châu nhìn Nhị Cầu đang ngủ bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra sự ghê tởm, Trương Hồng Châu nghĩ rất thoáng, cô ta nghĩ rằng ngủ với anh ta một lần hay một trăm lần cũng chẳng có gì khác biệt. Ít nhất trên người cô ta hiện tại đã có vài trăm tệ, sau này trở về thành phố cũng không đến mức không lấy được chồng.
“Em dâu, chỉ lần này thôi, sau này sẽ không có nữa, đây là tấm lòng của anh, em cứ nhận đi”. Trương Dũng vẫn cứ kiên quyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 240: Chương 240
“Oa, trong đây là trang sức có phải không?” Vương Tiểu Thanh reo lên, vui vẻ khi sắp có nhiều trang sức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.