Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Trà Trà Ái Thượng Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 326: Chương 326
Vương Mộng Mộng về đến nhà, phát hiện Đại Hổ đang ngồi dưới cầu thang, bất quá đang cúi xuống nhìn cánh tay của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nếu anh làm hai công việc, sức khỏe của anh sẽ không chịu nổi đâu. Hay là thế này, cuối tuần khi mẹ trở về, em sẽ hỏi mượn tiền của mẹ," Vương Mộng Mộng không đành lòng để Đại Hổ phải làm việc vất vả và cực khổ như vậy.
Vương Mộng Mộng nghĩ ngay đến lần cô đi kiểm tra sức khỏe ở nhà máy, lấy m.á.u chính là như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mộng Mộng, em ăn đi,"
Vương Mộng Mộng định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Cô vốn định nói tìm mẹ mình để hỏi mượn tiền, nhưng đoán rằng Lưu Thải Hồng sẽ không đồng ý, vì bà ấy vốn không ưa Đại Hổ.
Như vậy, chúng ta sẽ sớm có đủ tiền để mua mặt bằng làm ăn," Đại Hổ ngồi dậy nói với vẻ nghiêm túc.
"Mộng Mộng, anh đang nghĩ đến việc làm hai công việc, ban ngày làm ở nhà máy, tối thì đi khuân vác ở bến tàu.
"Đại Hổ, anh sao vậy, cánh tay của anh bị gì thế?" Vương Mộng Mộng nhìn thấy hành động của Đại Hổ, nhìn thấy cánh tay Đại Hổ bị bầm tím một mảng lớn.
"Không đúng, chắc chắn là có chuyện gì rồi. Anh nói đi, cánh tay của anh bị gì thế? Giống như vết thương khi đi lấy máu,"
"Còn anh thì sao?" Vương Mộng Mộng thấy chỉ có một bát cơm.
"Anh không nói đúng không? Vậy tối nay anh ngủ ở bên ngoài đi," Vương Mộng Mộng nổi cáu, không ngờ Đại Hổ lại dám giấu mình.
"Không được, Mộng Mộng. Mẹ em vốn dĩ đã không ưa anh rồi. Nếu em đi mượn tiền của mẹ, chắc chắn bà ấy sẽ không đông ý. Anh không muốn vì anh mà hai mẹ con em cãi nhau, Mộng Mộng, đừng vì anh mà khiến mẹ em phiền lòng,"
Ngày hôm sau, khi Vương Mộng Mộng tan làm không thấy Đại Hổ đến đón, Vương Mộng Mộng cảm thấy kỳ lạ.
"Anh không đói, anh đi tắm đây," Đại Hổ vẫn giữ vẻ mặt buồn bã, mang quần áo vào nhà tắm.
Đại Hổ kiên quyết từ chối. Vương Mộng Mộng nghe thấy vậy cũng đành bỏ ý định, dù sao thì Đại Hổ nói cũng đúng.
Chúng ta phải chuyển đi nơi khác, lại phải bắt đầu làm lại từ đầu. Như vậy thì tới bao giờ mới thành công được. Anh chỉ muốn sớm cho em có được cuộc sống tốt đẹp, không phải thức khuya dậy sớm đi làm nữa," (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Mộng Mộng cũng cảm thấy Đại Hổ nói có lý.
Đại Hổ sờ sờ đầu Vương Mộng Mộng.
Vương Mộng Mộng cũng cảm thấy Lưu Thải Hồng sẽ không đồng ý cho Đại Hổ mượn tiền để làm ăn.
"Sao anh còn chưa ngủ? Anh nói là mệt mà,"
"Ôi..." Đại Hổ cầm bông gòn lau chùi lỗ kim còn đang chảy m.á.u trên cánh tay.
"Anh đi nấu cơm, em nghỉ ngơi một chút đi," Đại Hồ không để lộ cảm xúc gì, đi thẳng vào bếp.
"Anh... anh..." Đại Hổ ấp a ấp úng, không nói ra nguyên nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tối hôm đó, khi Vương Mộng Mộng lên giường, Đại Hổ vẫn chưa ngủ.
"Mau ngủ đi."
"Không sao đâu, Mộng Mộng. Anh xin lỗi, vừa rồi có việc nên anh không đến đón em," Đại Hổ giấu cánh tay đi và xin lỗi Vương Mộng Mộng, ánh mắt thì lảng tránh.
"Đừng, Mộng Mộng, em đừng nóng giận, cho em cái này," Đại Hổ từ trong túi lấy ra bốn mươi đồng đưa cho Vương Mộng Mộng.
"Đại Hổ, thật ra làm ăn cũng không nhất thiết phải mua mặt bằng, chúng ta có thể thuê mà," Vương Mộng Mộng cảm thấy nếu hiện tại không có tiền thì cứ thuê mặt bằng trước.
Chương 326: Chương 326
"Đây là, bốn mươi đồng, anh lấy ở đâu ra?" Vương Mộng Mộng bắt đầu có linh cảm xấu.
Đại Hổ có thể đi đâu được nhỉ? Không lẽ Đại Hổ thật sự đi khuân vác ở bến tàu rồi.
"Mộng Mộng, em không hiểu rồi. Làm ăn buôn bán phải có khách quen. Nếu chúng ta thuê mặt bằng, năm sau chủ nhà không cho chúng ta thuê nữa.
Đại Hổ nhanh chóng nhắm mắt, bắt đầu suy tính kế hoạch kế tiếp.
Một lúc sau, Đại Hổ mang ra một phần cơm chiên trứng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.