Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 169: Trâu già gặm cỏ non

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 169: Trâu già gặm cỏ non


Thậm chí còn có kẻ to gan hơn: "Nói gì chúng tôi cũng tin, kể cả em nói em là tổ tông của Phó thiếu tướng chúng tôi cũng tin."

Vị chính ủy bên cạnh còn cưới vợ kém hai mươi tuổi kìa.

Bay được một lúc, Tô Tiểu Lạc lấy mai rùa ra tính toán phương hướng một lần nữa.

"Bao nhiêu tiền?"

Mấy người khuyên nhủ, lỡ như cô gái nhỏ này lát nữa bị Phó thiếu tướng mắng khóc lên thì thật sự không biết phải xử lý thế nào.

"Tôi có hàng dự trữ." Mấy ngày nay Tô Tiểu Lạc cũng không nhàn rỗi, cuối cùng đã nghiên cứu ra được túi không gian. "Anh muốn không? Tôi bán rẻ cho anh một cái? Không gian bên trong túi này không lớn lắm, chỉ khoảng hai mét vuông, nhưng cũng đựng được kha khá đồ đấy."

Tô Tiểu Lạc cười nói: "Không có tôi, anh ấy không được."

Mấy người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đạt được một sự đồng thuận. Đàn ông càng có bản lĩnh thì vợ càng trẻ đẹp.

"Hahaha!"

Mọi người cười nghiêng ngả, chẳng ai để ý đến người đang đứng sau lưng họ.

"Phó, Phó thiếu tướng!"

Phó thiếu tướng đây là trâu già gặm cỏ non à!

Tô Tiểu Lạc không phải lần đầu đi máy bay, thành thạo ngồi vào phía sau. Mấy người thấy cô đến gần, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Sao thiếu tướng lại dẫn em theo làm nhiệm vụ vậy?"

Tô Tiểu Lạc mở balo ra, bên trong toàn là đồ ăn cô thích, không ngờ khẩu vị của Phó Thiếu Đình lại giống mình đến vậy.

Cô gái này đủ mười tám tuổi chưa nhỉ?

"Rõ!" Mọi người lập tức chạy đi chuẩn bị, nhanh như chớp chỉ còn lại mỗi Tô Tiểu Lạc đứng đó.

Đồ bạo lực! (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi đích thân cảm nhận được không gian hai mét vuông kia, Phó Thiếu Đình lại một lần nữa kinh ngạc trước năng lực của Tô Tiểu Lạc. Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức: "Chuyện này không được để người thứ ba biết, càng không được dùng nó để kiếm tiền, biết chưa?"

Cái này thì tính là gì?

Chương 169: Trâu già gặm cỏ non

"Đây là?" Phó Thiếu Đình không nhìn ra thủ thuật của Tô Tiểu Lạc.

"Nếu cô thật sự thông minh, thì ngay cả tôi cũng không nên nói." Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô. "Chờ ở đây, tôi đi chuẩn bị chút đồ."

"Anh làm tôi đau đấy." Tô Tiểu Lạc vặn vẹo cổ tay.

"Mua cho cô." Phó Thiếu Đình thản nhiên đáp.

Thấy sắc mặt Phó Thiếu Đình tối sầm lại, Tô Tiểu Lạc vội vàng nói: "Phó Thiếu tướng, đều là họ nói đấy, tôi có nói gì đâu."

Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô: "Tôi đưa cô đi chuẩn bị chút đồ ăn."

Tô Tiểu Lạc bĩu môi, cô nhỏ chỗ nào chứ? Mắt mũi mấy người này mọc lệch hết rồi!

"Phó thiếu tướng làm sao mà quay lại nhanh như vậy được." Người này vừa dứt lời, liền quay đầu lại nhìn, đã sợ đến hóa đá. (đọc tại Qidian-VP.com)

Các phi công tập hợp thành đội, Phó Thiếu Đình cũng từ xa đi tới, trên tay xách một chiếc balo ném cho Đường Tiểu Thiên.

Đường Tiểu Thiên đi tới đưa balo cho Tô Tiểu Lạc: "Cô nhóc, đây đều là cho cô, ăn tiết kiệm chút nhé."

"À? Hèn chi!" Mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Ánh mắt dò xét đổ dồn lên người Tô Tiểu Lạc, mấy năm nay cũng chẳng thấy thiếu tướng thân thiết với cô gái nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Haha!"

"Nói như vậy thì đúng là nhiều thật! Hàng năm đều có không ít, e là Phó thiếu tướng cũng chẳng nhớ nổi mình có bao nhiêu cô em gái." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Tiểu Lạc cười đáp lại: "Anh thấy sao?"

"Haha, e là em gái nhỏ thì đúng hơn!"

"Nhiều lắm à?"

Tô Tiểu Lạc ngồi bên bồn hoa trong căn cứ, hai chân đung đưa.

Đường Tiểu Thiên liếc mắt nhìn, bên trong hình như toàn là đồ ăn.

"Anh đoán em là em gái của Phó thiếu tướng."

Quả nhiên người không thể nhìn bề ngoài, ngay cả thiếu tướng cũng không thoát khỏi xiềng xích của tình yêu.

"Ơ kìa? Anh cũng không nói lời cảm ơn nào sao?" Tô Tiểu Lạc dù sao cũng có chút tiếc của chứ bộ.

"Đúng đấy, nhất định đừng để anh ấy nhìn thấy, anh ấy sẽ thật sự nổi giận đó."

"Không cần?" Phó Thiếu Đình nhướng mày, "Vậy đừng có kêu đói trên đường đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cảm ơn anh!" Tô Tiểu Lạc nhận lấy balo, lục lọi bên trong.

"Hứa với tôi." Phó Thiếu Đình nghiêm túc nói.

"Nói với anh, anh sẽ mua cho tôi sao?" Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng.

Nhỏ?

"Dạo trước, có một nhóm nữ quân nhân từ đơn vị bên cạnh đến tìm Phó thiếu tướng, chẳng phải ai cũng tự xưng là em gái của anh ấy sao?"

Tô Tiểu Lạc xoa xoa cổ tay, lè lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng anh.

Tô Tiểu Lạc cười xua tay: "Không cần đâu."

"Biết rồi, tôi đâu phải đồ ngốc!" Tô Tiểu Lạc bĩu môi, rút tay về.

"Thiếu Đình chuẩn bị đấy, sợ cô đói." Đường Tiểu Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, anh ta vừa nói xong, mấy phi công xung quanh lập tức im bặt.

"Cô gái nhỏ thật hài hước!"

"Em gái của Phó thiếu tướng chẳng phải rất nhiều sao?"

Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi lúng túng, Phó Thiếu Đình cứ đứng im như pho tượng, toát ra áp lực vô hình. Tô Tiểu Lạc nở nụ cười tươi nhìn anh, để lộ hai chiếc răng thỏ đáng yêu: "Anh làm việc hiệu quả thật đấy."

"Tôi có đồ ngon rồi." Thấy xung quanh không có ai, Tô Tiểu Lạc nhân cơ hội lấy ra một cái bánh bao to.

"Thế còn tạm được." Tô Tiểu Lạc cười hì hì, nói cho anh cách sử dụng.

Tô Tiểu Lạc không hiểu sao ánh mắt của họ lại kỳ lạ như vậy, bèn nói: "Tôi nói thật đấy, không có tôi anh ấy không tìm thấy đường đâu."

"Tập hợp!" Phó Thiếu Đình lạnh lùng lên tiếng, khí thế uy nghiêm bao trùm. "Nhiệm vụ lần này khẩn cấp, mau chóng đi chuẩn bị."

Được rồi, anh ta chính là cái balo di động của Tô Tiểu Lạc đây mà!

"Mau cất cái đó đi, thiếu tướng nhà chúng tôi ghét nhất là người mê tín dị đoan đấy."

Một người đàn ông bạo dạn tiến lại gần hỏi: "Cô gái nhỏ, em có quan hệ gì với Phó Thiếu tướng vậy?"

Hai mét vuông cũng đủ để chứa rất nhiều thứ, Phó Thiếu Đình kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Lạc. Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, số đồ này đều có thể cứu mạng.

Mấy người bọn họ đều tận mắt nhìn thấy hai người này nắm tay nhau ở căn cứ. Vị thiếu tướng lạnh lùng kia rơi vào lưới tình rồi, dính người thế cơ à?

Mọi thứ đã sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát.

Tô Tiểu Lạc vênh mặt lên nói: "Vậy thì các anh đoán sai rồi, tôi không phải em gái của Phó Thiếu Đình đâu."

Dù sao thì chuyện hôn nhân của Phó thiếu tướng đã trở thành một vấn đề nan giải của căn cứ, vất vả lắm mới tìm được một người, không thể vì chuyện này mà tan vỡ được.

Đi làm nhiệm vụ cũng phải dẫn theo?

"Ừm." Tô Tiểu Lạc nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi đưa cho anh một cái, "Thôi bỏ đi, nể tình chúng ta quen biết, tặng anh đấy."

"Hửm?" Phó Thiếu Đình có chút bất ngờ trước sự hào phóng của cô, nhận lấy rồi hỏi, "Dùng thế nào?"

"Em gái của Phó thiếu tướng tôi biết, không nhỏ như này đâu."

Những người khác tò mò xúm lại hỏi: "Vậy em là..."

"Sau này muốn ăn gì thì cứ nói với tôi." Phó Thiếu Đình vừa nghiên cứu túi không gian, vừa cảm thán sao lại có thứ nghịch thiên như vậy tồn tại.

Sự xuất hiện của cô khiến mọi người trong căn cứ đều tò mò, nhất là khi cô đến cùng với Phó thiếu tướng. Nụ cười ngọt ngào thường trực trên môi khiến Tô Tiểu Lạc trông rất dễ gần.

Dù sao lần này cô có kiếm được hai nghìn tệ hay không cũng là nhờ anh cả. Hơn nữa, bình thường Phó Thiếu Đình đối xử với cô cũng khá tốt. Cô cũng không thể vô lương tâm được.

"Là chị gái của anh ấy." Tô Tiểu Lạc khoanh tay trước ngực, "Chỉ là tôi trông trẻ hơn tuổi thôi."

"Hiểu, chúng tôi đều hiểu." Mấy người cười đầy ẩn ý.

Mọi người vừa nói vừa cười, rõ ràng rất thích thú khi bàn tán chuyện của Phó Thiếu Đình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 169: Trâu già gặm cỏ non