Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 232: Phát cẩu lương cũng nên tiết chế một chút
“Tiểu Lạc, nếu cô không tới, tôi cũng sẽ tìm cô.” Ôn Dữ nói.
“Tiểu Lạc, sao em không nói gì?” Nghiêm Chỉ không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Nghiêm Chỉ gật đầu liên tục, hỏi: “Em có cách lấy được tài liệu đầu tiên không?”
“Chị dâu Hai, chị cứ chờ xem kịch hay đi.” Tô Tiểu Lạc ra vẻ bí ẩn nói: “Thiện ác cuối cùng cũng có báo, ông trời nào buông tha ai?”
"Ít quá đấy." Tô Tiểu Lạc bĩu môi, vụ này liên quan đến hai con yêu quái già, xử lý không khéo sẽ lưỡng bại câu thương. Nhưng dù thế nào, cô cũng sẽ giúp Mị Nương tìm được chị gái, vậy nên đành nợ Ôn Dữ một ân tình. "Thôi được, xem như nể mặt quen biết lâu năm, tôi giúp anh lần này."
Tô Vãn giật mình tỉnh giấc, liếc nhìn Lý Tân Đào trên giường bệnh rồi rón rén đi ra cửa.
Tô Đông lập tức kéo cô ấy qua, giọng đầy ghen tuông: “Thế còn anh thì sao?”
Cô ta đang ngủ gật, thì ngoài cửa vang lên tiếng mèo kêu.
Lúc này Nghiêm Chỉ mới lên tiếng: “Em gặp Tô Vãn ở bệnh viện.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người nhìn chằm chằm vào Tô Hoà, bị thương cũng gọi là hưởng phúc sao?
Tô Vãn siết chặt nắm tay, cố nén cơn giận dữ: "Được, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng trong khoảng thời gian này ông đừng xuất hiện ở đây nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Dữ: "Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên! Người ta nói lâu ngày mới biết lòng người, rồi sẽ có ngày sự thật được phơi bày."
Mọi người đã quen với kiểu nói của cô, cũng không truy hỏi thêm.
Ôn Dữ thở phào nhẹ nhõm: "Cô yên tâm, tiền thưởng tôi sẽ cố gắng hết sức xin cho cô."
“Sao lại không nói?” Đây chính là điểm khiến Nghiêm Chỉ tức giận, “Em còn nói rõ cả số phòng bệnh, hy vọng cô ta đến an ủi mẹ, vậy mà cô ta không thèm xuất hiện.”
Tô Vãn ở bệnh viện trông nom đến nửa đêm, Lý Tân Đào bị bệnh tật hành hạ rất khổ sở, hai ngày nay đã sụt mất hai cân.
"Em đã nói với cậu ấy rồi, em sẽ thay cậu ấy trông chừng một lát, cậu ấy chỉ cần đến thăm dì Trình một chút rồi về cũng được." Ôn Đình cảm thấy rất buồn, "Nhưng cậu ấy nói sợ bố cậu ấy buồn, dì Trình nuôi cậu ấy mười năm, cậu ấy không sợ dì Trình buồn sao?"
Trình Nhã dở khóc dở cười: “Chỉ là cách hưởng phúc này có phần đặc biệt quá.”
"Bệnh của em trai mày lại tái phát rồi, mày nghĩ cách kiếm ít tiền đi!" Hứa Mạnh Lương yêu cầu.
Tô Hòa cười nói: “Mọi người nghĩ mà xem, bị thương rồi, nằm trên giường suốt một tháng chẳng cần làm gì, chỉ chờ chúng ta phục vụ. Không phải hưởng phúc thì là gì?”
Ôn Đình gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện, lại hỏi: "Cậu ấy đối xử với dì Trình như vậy, vậy sau này đối với em thì sao?"
Tô Tiểu Lạc: “Hiện tại thì chưa, nhưng khi vụ án phá được nhất định sẽ thuộc về chị.”
Hứa Mạnh Lương rời đi, Tô Vãn đứng đó nhìn bóng lưng gã, thầm nghĩ, nếu gã biến mất thì mọi phiền não sẽ không còn nữa.
"Tôi muốn vụ án này cuối cùng do chị dâu Hai tôi đưa tin."
“Em cũng đã mười chín tuổi rồi.” Nghiêm Chỉ đáp.
Cả nhóm lại cười rộn rã.
Từ khi anh giải ngũ khỏi lực lượng đặc nhiệm, Tô Vãn cũng không còn nhiệt tình với anh như trước.
Ôn Dữ xoa đầu em gái: "Đình Đình, anh không mong em nhanh chóng trưởng thành, nhưng em nhất định phải học cách bảo vệ bản thân, đừng để bất cứ ai làm tổn thương em."
Vương Thiến bật cười lớn, nói: “Cũng chỉ có em Sáu mới nghĩ ra được chuyện này.”
Tô Tiểu Lạc lắc đầu.
Ôn Dữ tin tưởng vào nhân phẩm của Nghiêm Chỉ, biết điều gì nên đưa tin, điều gì không nên đưa tin. Hơn nữa, anh ấy đã đọc những bài báo của Nghiêm Chỉ, đều là những bài viết tích cực, sẽ không gây ra hoang mang dư luận.
“Em chẳng qua sợ mẹ buồn thôi!” Nghiêm Chỉ uất ức đáp.
*****
Cô gái này từ nhỏ đã thực dụng.
Vương Thiến bực tức: “Thế sao em không nói thẳng trước mặt mẹ, để xem nhà họ Tô nuôi mười mấy năm mà nuôi ra được thứ gì!”
Tô Vãn giật mình khi nhận ra suy nghĩ của mình, sao cô ta lại có thể có ý nghĩ đáng sợ như vậy?
Tô Tiểu Lạc chuyển chủ đề: “Chị dâu Hai, chị có hứng thú với ba vụ án ở ngoại ô, nạn nhân bị móc tim không?”
Chương 232: Phát cẩu lương cũng nên tiết chế một chút
Đi theo bóng đen kia đến cuối hành lang, cô ta khó chịu hỏi: "Sao ông lại đến bệnh viện?"
"Tao làm tất cả đều vì em trai mày, nếu nó có mệnh hệ gì thì mày cũng đừng hòng sống yên ổn." Hứa Mạnh Lương đe dọa.
"Cô cứ nói."
“Em đang nói hai đứa nhỏ nhà chị kia kìa.” Tô Tiểu Lạc chỉ vào hai đứa trẻ đứng ngay ngắn bên cạnh. Chúng dường như đã quen với cảnh tượng này, trước kia còn giả vờ lấy tay che mắt, giờ thì chống cằm cười vui vẻ.
“Thôi, trong lòng mọi người rõ là được, chuyện người khác chọn thế nào cũng chẳng liên quan nhiều đến chúng ta.” Tô Viễn với tư cách là anh Cả, khi bố không có ở nhà, chính là trụ cột của gia đình này.
Nghiêm Chỉ nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Ừm, yêu hơn Tiểu Lạc một chút xíu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Em cũng nói là trước đây rồi, bây giờ bố ruột của cô ta đã trở về, lại đang mắc bệnh nặng, cô ta ở bên cạnh chăm sóc cũng là lẽ thường." Ôn Dữ không hề ngạc nhiên khi Tô Vãn lựa chọn như vậy. Con người ta ai cũng muốn hướng về nơi tốt hơn.
Nghiêm Chỉ mỉm cười: “Mẹ đã tảo tần cả đời rồi, giờ cũng nên được hưởng phúc thôi.”
Dù chờ đợi tại bệnh viện, họ cũng không thấy bóng dáng Tô Vãn, đành đưa Trình Nhã về nhà.
"Trước đây cậu ấy không như vậy, trước đây dì Trình hơi đau ốm là cậu ấy lo lắng lắm. Còn kéo em đi hỏi những bài thuốc dân gian, mong dì Trình nhanh khỏi, bây giờ em gần như không nhận ra cậu ấy nữa." Ôn Đình uất ức nói.
“Làm ơn tiết chế một chút, ở đây còn có trẻ vị thành niên đấy!” Tô Tiểu Lạc nhắc nhở.
Tô Tiểu Lạc ôm trán thở dài, quả nhiên cô lại trở thành nhân vật nền cho hai người họ phát cẩu lương.
Ôn Dữ thở dài: "Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, em không thể ép buộc cô ta được."
"Tôi đã nói rồi, bây giờ là thời điểm đặc biệt, ông đừng có ép tôi nữa." Tô Vãn hạ thấp giọng nói.
“Thôi nào, đổi góc nhìn khác đi, mẹ chúng ta đang hưởng phúc đấy!”
Đúng là trẻ con, bố mẹ thế nào dạy dỗ thế ấy!
“Vì vụ án đó sao?” Tô Tiểu Lạc hỏi.
Nghiêm Chỉ ôm lấy cô: “Tiểu Lạc, chị yêu em!”
****** (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Hòa biết rõ thân phận thật sự của Tô Tiểu Lạc, không khỏi thở dài một tiếng. Mẹ của họ tuy hơi hồ đồ, nhưng lòng dạ lại vô cùng tốt.
Ôn Dữ tuy là một cảnh sát hình sự lâu năm, nhưng vụ án này chỗ nào cũng toát lên vẻ kỳ quái, rõ ràng đã vượt quá khả năng của họ. Nếu Tô Tiểu Lạc không chịu giúp, anh ấy thực sự không biết phải nhờ ai nữa.
Ôn Dữ trông mệt mỏi, rõ ràng đã kiệt sức vì vụ án lần này.
"Tôi có một điều kiện."
Ôn Đình trở về với vẻ mặt không vui, thấy Tô Tiểu Lạc, cô ta hiếm khi không nổi cáu, mà lại ủ rũ cúi đầu, gần như sắp khóc.
Sau khi Tô Tiểu Lạc cáo từ, Ôn Đình mới không kìm được nước mắt: "Anh, anh nói xem sao Vãn Vãn lại trở nên như vậy? Em đến bệnh viện tìm cậu ấy, mong cậu ấy đến thăm dì Trình, nhưng cậu ấy không chịu đi."
Ôn Dữ gật đầu: "Lại phát hiện thêm hai thi thể nữa, hiện tại tôi đã gác hết các vụ án khác sang một bên. Cấp trên đã ra lệnh, nếu cung cấp được thông tin hữu ích sẽ được thưởng hai trăm đồng. Nếu giúp phá án sẽ được thưởng năm trăm đồng."
Vương Thiến liền hỏi: “Vậy em không nói với cô ta rằng mẹ chúng ta bị thương ở lưng à?”
Tô Hòa cõng bà ấy lên lầu, dì Trần cũng đi theo phụ giúp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.