Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 287: Cô gái này thật mạnh mẽ!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 287: Cô gái này thật mạnh mẽ!


Tô Chính Quốc lên tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)

(Cái này cũng bấm tay tính ra được luôn hả?

Tô Tiểu Lạc ghé tai trêu: "anh Tư, chẳng phải anh nói không có ý định kết hôn à? Sao lại có cô gái này xuất hiện thế?”

“Cháu là Trương Mẫn, năm nay 22 tuổi ạ.” Mặt Trương Mẫn lại đỏ bừng.

Tô Tây hắng giọng, tự cảm thấy thương thân: "Là lúc bị thương thì quen biết đồng chí Trương Mẫn. Sau đó sửa xe đạp giúp cô ấy vài lần. Rồi lại gặp cô ấy ở bệnh viện quân khu thôi.”

Tô Tuyết Bình nói: "Cháu xem, ăn cơm cũng không lo cho bản thân, làm sao yên tâm được. Bà thấy cô gái tên Trương Mẫn kia rất thích cháu. Cháu nghĩ thế nào?”

“Khụ, chị à, ý chị là…”

Ánh mắt Tô Tuyết Bình sáng rực, hỏi: "thằng Tư, cô gái này là ai thế?

“Chỉ vậy thôi?” Tô Tuyết Bình không tin.

Hồi mới quen, cô giống như một con thỏ, lúc nào cũng rụt rè trốn tránh anh. Nhưng khi đã quen rồi, lại như một con hổ.

Không ngờ cô gái này cũng được điều đến bệnh viện quân khu, ngày nào cũng chạy qua giúp anh, từ mang cơm đến giặt giũ quần áo.

Không phải người ta hay nói sao, mấy cô gái như vậy đều là cao thủ. Anh chưa từng gặp trường hợp nào như thế.

Nói xong, cô ấy vội vàng rời đi.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật đúng là “tướng ở ngoài thì không cần chịu lệnh vua”!

Tô Tiểu Lạc và Trần Bác Hiên đứng bên cạnh cố nhịn cười, trong khi Tô Tây chỉ biết bất lực.

Tô Tây than thở: "Ở trước mặt các người thì ngoan ngoãn thôi.”

Trương Mẫn liếc nhìn đồng hồ, nói: "Bà cô, ông nội, cháu có công việc phải làm, xin phép đi trước ạ.”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô gái trẻ.

Tô Tây ngay lập tức rơi vào tình huống bị tra khảo. Anh ấy yếu ớt lên tiếng: "Cháu có thể ăn cơm trước không ạ?”

“Mau cắn miếng bánh bao mà nuốt xuống.” Tô Tuyết Bình thay đổi sắc mặt, ra lệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ăn gì mà ăn! Không khai thật thì không được ăn!” Tô Tuyết Bình lớn giọng cảnh cáo.

“Bà cô, đừng loạn làm mai nữa. Cô ấy mới 22, còn cháu đã 26 rồi.” Tô Tây bất lực nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Bác Hiên vội đưa khăn tay qua: "Bà nội em cứ vậy, hễ cười là không dứt được.”

Tô Tiểu Lạc bấm tay tính toán:

Trương Mẫn là một cô gái tốt, gia cảnh cũng rất khá. Bố là thị trưởng, mẹ là giáo sư.

“Giờ cháu ăn cơm được chưa? Cháu đói rồi!” Tô Tây không hiểu bà cô cười vì cái gì, vẻ mặt đầy ấm ức. Trước đó Trương Mẫn có nói hôm nay có cá mà!

Tô Tây đột nhiên cảm thấy ghen tị với anh Ba, nói: "Vài ngày nữa cháu phải trở về biên giới. Để cô gái ấy ở lại đây, cháu không đành lòng.”

Tô Tuyết Bình và Tô Chính Quốc đồng loạt nghĩ: “Quả thật mạnh mẽ!”

)

“Em sẵn sàng!” Trương Mẫn vừa làm xong việc, muốn qua xem họ đang nói gì. Ai ngờ lại nghe được chuyện của mình với Tô Tây. Nghe đến đoạn anh từ chối, cô không kìm được mà bước ra.

“Cô gái kia thích thằng Tư nhà mình.” Tô Tuyết Bình khẳng định.

Tô Tây ngẩn cả người.

Câu nói này khiến Tô Tuyết Bình cười phá lên. Bà nắm lấy tay cô gái, nói: "Đúng thế, nào, nói bà nghe, cháu tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bà cô, đúng là chỉ vậy thôi! Còn có thể làm sao chứ!” Tô Tây uất ức.

“Ăn đi, ăn đi.” Tô Tuyết Bình vừa cười vừa mắng: "Cái đầu gỗ này, dựa vào nó thì cả đời cũng chẳng lấy nổi vợ.”

“Mới lớn hơn có bốn tuổi.” Tô Tuyết Bình càng gấp gáp: "Cháu còn biết mình 26 rồi cơ đấy? Chuyện của bản thân không quan tâm chút nào!”

“Tiểu Cửu nói đúng, chuyện duyên phận là do định mệnh cả.” Trần Bác Hiên cảm thán.

“Bà chẳng phải sốt ruột sao?” Tô Tuyết Bình lo lắng. Cuối cùng cũng có một cô gái xinh xắn thích thằng Tư, chẳng lẽ để vuột mất?

“Các cháu quen nhau bao lâu rồi? Sửa vài lần xe đạp? Xe của cô ấy cứ hễ đến gần nhà họ Tô là hỏng à?” Tô Tuyết Bình lập tức nhận ra điều bất thường.

“Không được đâu. Xương cá này lớn lắm, nuốt bánh bao là lại phải ở viện thêm vài tháng nữa.”

Trần Bác Hiên chen vào: "Cô gái này nhìn có vẻ ngoan hiền. Anh họ Tư, anh không vừa ý người ta sao?”

Anh bảo cô đừng đến phòng bệnh nữa, cô lại càng giận.

Trần Bác Hiên kéo bà sang một bên: "Bà nội, đây là chuyện riêng của anh họ Tư. Bà làm vậy không hay đâu.”

Từ chối rồi, tâm trạng cũng không thoải mái. Công việc trong nhà lại nhiều, nên anh quyết định đến bệnh viện quân khu để phục hồi sức khỏe.

Tô Tây khổ sở đáp: "Bà cô, anh Ba cũng chưa có bạn gái kia kìa!”

“Khụ khụ khụ!” Tô Tây ho sặc sụa, mắc xương cá ở cổ họng, mặt đỏ bừng.

“Còn dám nói? Thằng Ba không ở đây thôi. Nếu nó ở đây, bà lập tức tìm cho một người!” Tô Tuyết Bình lớn tiếng.

Cô gái mặc áo blouse trắng, vừa nhìn đã biết là nhân viên y tá ở đây.

“Phụt!” Tô Tuyết Bình bật cười không ngừng, cười đến ngả nghiêng, nước mắt rơi lã chã.

“Anh tránh em, em đã phải nhờ gia đình điều em đến đây. Nếu anh cảm thấy em phiền, không muốn gặp em thì chỉ cần nói anh không thích em! Còn ngoài lý do đó, em sẽ không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào khác!”

“Ôi trời, bà cô ơi, đừng làm người ta sợ.” Tô Tây khổ sở đáp lời.

Tô Tây cũng cảm thấy kỳ lạ: "Đúng vậy! Sao lại trùng hợp thế nhỉ? Có khi nào quanh nhà mình có người cố ý rải đinh không? Việc này quá xấu xa, phải bảo Ôn Dữ điều tra. Vá săm cũng tốn vài ba hào đó!”

Trong phòng, Tô Tây mặt nghiêm nói: "Đồng chí Trương Mẫn, cô nên có trách nhiệm với bản thân.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 287: Cô gái này thật mạnh mẽ!

Anh không cho cô mang cơm, cô cũng giận.

Tô Tiểu Lạc an ủi: "Bà cô, nếu có duyên thì không tránh được. Nếu không có, ép cũng chẳng được.”

Tô Tây ăn chậm lại, có chút ám ảnh.

“Đúng vậy, mỗi lần đến gần nhà anh, em đều cố ý đâm thủng săm xe. Em chỉ muốn gặp anh!”

Bị nhìn chằm chằm như vậy, mặt cô ấy đỏ bừng, đặt hộp cơm xuống, lắp bắp nói: "Cháu tiện tay mang cơm cho đồng chí Tô Tây thôi. Ở đây không liên quan đến cháu, cháu xin phép đi trước.”

Lúc trước khi Trương Mẫn bày tỏ tình cảm với anh, anh đã từ chối ngay lập tức. Bởi lẽ anh sắp trở về vùng biên giới, mà cô gái yếu mềm như thế sao có thể chịu được gian khổ? Anh cũng không nỡ để cô phải chịu đựng.

Cô gái lắc đầu, đáp: "Không ạ, bà giống như bà nội của cháu vậy, vừa nhìn đã biết là một người tốt.”

Mọi người nhường phòng lại cho hai người, rồi kéo nhau ra ngoài, đóng cửa lại. Tô Tuyết Bình thỉnh thoảng còn nhón chân lên, muốn nhìn qua cửa sổ kính.

“Thì ai biết cô ấy lại được điều về quân khu này.” Tô Tây than thở, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Trần Bác Hiên giúp rút xương cá ra, nói: "Quả thật không nhỏ, em họ giỏi thật.”

“Anh sợ làm lỡ dở em, sợ em chịu khổ, nhưng anh chưa bao giờ hỏi em có để tâm hay không.”

“Em làm gì mà không có trách nhiệm?” Trương Mẫn ấm ức:

“Ôi chao, cô gái, bà cô có làm cháu sợ không?” Tô Tuyết Bình mỉm cười nhân hậu hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 287: Cô gái này thật mạnh mẽ!