Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Nơi này bị lãng quên rồi sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Nơi này bị lãng quên rồi sao?


“Giả tạo!” Phạm Lệ Trân khẽ lẩm bẩm, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm người đó.

“Sao chị dâu cũng thương em vậy?” Tô Hòa nhìn hộp sữa cười: "Nhà mình chỉ để dành sữa cho bọn trẻ con thôi.”

Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm cô.

Phạm Lệ Trân trông thấy, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc:

*****

"Truyền thụ chút kinh nghiệm đi, làm sao để xin tiền người lớn mà không bị đánh?" Tô Hòa chỉ có một ưu điểm, ham học hỏi, không hiểu thì hỏi.

“Anh Sáu, sao anh to tiếng thế!”

Ở trong cái ô này không hề cảm nhận được một chút gió mưa nào, nhưng bước ra ngoài lại là mưa như trút. Anh ấy bỗng nhận ra điều khác thường, thậm chí cả mặt đất dưới chân cũng hoàn toàn khô ráo, như thể vùng đất này bị thiên nhiên lãng quên vậy.

"Được, nghe theo sự sắp xếp của anh Sáu."

Tô Tiểu Lạc nghiêng đầu nói: "Trước tiên anh phải xinh đẹp, tiếp theo miệng phải ngọt, cuối cùng mới là điểm quan trọng nhất..."

"Không có." Khóe miệng Tô Hòa nhếch lên, lộ ra hai lúm đồng tiền to. "Tiểu Cửu, em muốn đi đâu?"

Nhưng những điều này anh ấy cũng không cần phải nói với Tô Vãn, cô ta vốn dĩ lòng dạ hẹp hòi.

"Đó là tiền của ông nội, ông nội muốn cho ai thì cho, chúng ta là cháu trai cháu gái, chẳng lẽ còn phải để ý đến chút tiền ấy của người già sao?"

Tô Hòa nghiến răng, nếu anh là con gái, nơi nào còn có chuyện của thằng Bảy nữa?

Người đó gào lên trong tuyệt vọng, cảm xúc như bùng nổ, tức giận hét về phía khoảng không trước mặt.

"Cái gì?" Sự tò mò của Tô Hòa bị đẩy lên đến đỉnh điểm.

“Chị dâu cả lén đưa cho em đấy.” Tô Tiểu Lạc cười rạng rỡ.

Cảm giác ớn lạnh bất ngờ xâm chiếm toàn thân anh ấy, một cảm giác khó diễn tả trỗi lên. Tô Hòa xoa xoa tay hỏi: "Tiểu Cửu, em có thấy hơi lạnh không?”

Tô Tiểu Lạc nhanh tay kéo anh ấy trở lại, vừa kéo vừa trêu:

"Nhưng mà..." Tô Hòa ngập ngừng nói. "Anh Sáu em đây túi tiền eo hẹp, tiền xe..."

Người đó lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt trống rỗng nhìn quanh, giọng nói nghẹn ngào: "Là cậu đúng không Lệ Trân? Cậu đang ở đây phải không? Tại sao? Tại sao anh ta hại cậu thê thảm như vậy, mà cậu vẫn còn bảo vệ anh ta! Anh ta có gì tốt chứ? Sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 30: Nơi này bị lãng quên rồi sao?

“Người ta cũng là trẻ con mà!” Tô Tiểu Lạc ngồi khoanh chân đáp, vẻ mặt đầy hồn nhiên.

“Là cậu!”

Lúc này, một chiếc xe dừng ở phía đối diện đường, Đường Tiểu Thiên nhìn theo ánh mắt của Phó Thiếu Đình, kinh ngạc nói: "Ơ, kia chẳng phải là cô nàng lừa đảo sao?"

Tô Tiểu Lạc đi ra sân, cười hỏi: "Anh Sáu, cô ta mách anh rồi à?"

Nhưng Phạm Lệ Trân đã ra tay trước, lao tới đứng chắn trước mặt Trình Phong. Một luồng khí đen cuộn tròn quanh anh ta, đẩy người kia văng ra xa.

Tiền cho Tô Tiểu Lạc rồi, phần vốn thuộc về bọn họ chẳng phải sẽ ít đi sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa bước ra khỏi ô, gió và mưa tạt thẳng vào mặt Tô Hòa, khiến anh ấy giật nảy mình, vội kêu lên: "Á!”

Tô Hòa hét lớn, vội lao lên định ngăn chặn chuyện này.

“Không lạnh.”

"Anh phải là con gái!"

Tô Hòa làm sao dám đi một mình? Anh ấy giả bộ ho khan, rồi cười xòa: "Anh là anh Sáu, sao có thể bỏ mặc em ở đây được!”

Tô Tiểu Lạc trải tấm thảm dã ngoại ra, bắt đầu bày biện đồ ăn như đang biểu diễn ảo thuật: hai quả táo, một hộp sữa, một túi bánh quy và vài viên kẹo sữa Thỏ Trắng.

Khóe miệng Tô Tiểu Lạc khẽ nhếch lên: "Dẫn đường đi!"

Hôm nay là thứ bảy, không phải ngày lễ Thanh Minh, nên số người đến đây viếng mộ cũng không nhiều.

Tô Hòa nhìn thấy tờ đại đoàn kết, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Tiểu Lạc, miệng ngọt nói: "Tô Hòa anh ngày thường tích đức hành thiện, ông trời không bạc đãi ban cho anh một cô em gái như Tiểu Cửu!"

Đúng lúc này, một người khác bất ngờ lao ra từ phía bên kia, trên tay cầm con dao nhọn lao thẳng về phía Trình Phong.

Hai người đạp xe đến bến xe, Tô Hòa dựng xe bên lề đường, khóa lại rồi đưa cho ông lão trông xe một hào.

Khi họ vừa tới đây trời còn trong xanh, vậy mà hiện tại bầu trời đã u ám, mây đen dày đặc che khuất cả ánh sáng. Tô Hòa vốn là người không sợ trời không sợ đất, vậy mà giờ đây tim đập liên hồi, cảm giác kỳ lạ khó tả bao trùm lấy anh ấy.

“Khởi động xe, hôm nay về đơn vị.” Phó Thiếu Đình khép mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

"Em mua, vừa rồi ông nội cho em mười tờ đại đoàn kết, cứ việc tiêu." Tô Tiểu Lạc khoe khoang nói.

Hôm nay vậy mà lại gặp được trên đường. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Năm nào anh ta cũng đến, chẳng nói một lời. Tôi không hiểu, anh ta khi tưởng niệm tôi thì nghĩ gì, liệu có từng hối hận không?”

Chờ không lâu thì xe buýt đến. Tô Hòa nhanh mắt nhanh tay giành cho Tô Tiểu Lạc một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Tô Vãn tức giận bỏ đi.

“Chỉ chút mưa thôi, có cần phải làm quá như vậy không?”

"Được, Tây Giao... nghĩa trang?" Tô Hòa gan nhỏ, nghe thấy bốn chữ này, dù là ban ngày ban mặt vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát. "Em đang yên đang lành chạy đến đó làm gì?"

Tô Tiểu Lạc đã chuẩn bị sẵn ô, mở ra chắn cơn mưa ở bên ngoài. Dù gió mưa ầm ĩ, dưới chiếc ô nhỏ này lại như một thế giới yên bình, tách biệt hoàn toàn.

“Tiểu Cửu, nếu em tới nghĩa trang mà không có chuyện gì quan trọng, hay là mình về trước đi?”

"Này, tờ này anh cầm lấy." Tô Tiểu Lạc đưa một tờ đại đoàn kết cho Tô Hòa. "Đây là chi tiêu hôm nay, anh tính toán mà dùng."

Mấy người nhà họ Tô này đều có tiền đồ, trên tay đều không thiếu tiền, nhưng tiền chẳng phải càng nhiều càng tốt sao?

Tô Tiểu Lạc cười: "Anh thử ra ngoài một lần xem sao.”

Anh ấy áp sát vào cửa sổ xe hỏi: "Người đàn ông kia chẳng phải là Tô Hòa, cháu trai thứ sáu nhà họ Tô sao? Sao bọn họ lại ở cùng nhau?"

“Những thứ này ở đâu ra thế?”

Đường Tiểu Thiên chỉ còn cách khởi động xe, tự nhủ tuần sau quay lại rồi tìm hiểu chuyện này sau cũng chưa muộn.

Đáng hận anh không phải con gái.

Người đó ngã xuống đất, mũ rơi ra để lộ khuôn mặt thật.

"..." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đuổi theo hỏi xem sao." Đường Tiểu Thiên kích động nói.

Tô Hòa liếc nhìn cô em gái nuôi, không ngờ cô ta đọc sách đến ngốc rồi.

Ban đầu nghĩa trang được dự định xây trong nội thành, nhưng do dân chúng phản đối, cuối cùng phải chuyển ra vùng ngoại ô.

"Đương nhiên là có việc cần làm." Tô Tiểu Lạc thần bí nói. "Anh Sáu nếu sợ, em có thể tự đi xe buýt đến đó."

Tô Hòa lấy tay lau nước mưa trên mặt, ngẩn ngơ hỏi: "Sao lại thế này nhỉ?”

Tô Hòa há hốc mồm, vậy mà là một trăm tệ, ông nội khi nào hào phóng thế? Đừng nói mười tờ, một tờ anh ấy cũng chưa từng xin được từ ông nội.

Rõ ràng là ông nội gọi người ta vào thư phòng, Tô Tiểu Lạc mới đến, cho cô ấy chút tiền tiêu vặt cũng là lẽ đương nhiên.

“Cẩn thận!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Tiểu Lạc liếc mắt nhìn bên cạnh anh ấy, nơi Phạm Lệ Trân đang đứng cách đó không xa.

Tô Hòa đứng dưới ô, nhìn những người xung quanh bị gió thổi khiến họ hét lên inh ỏi, không nhịn được bật cười:

Tô Hòa định tiếp tục nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng lúc này, một người mặc áo mưa đen xuất hiện trước một bia mộ, đặt xuống bó hoa cúc vàng.

Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên đổ mưa tầm tã. Tô Hòa không chuẩn bị trước, liền cuống cuồng không biết xoay xở thế nào.

Tô Vãn bị nói đến nghẹn lời.

“Anh Sáu, nếu anh sợ thì cứ về trước.”

"Nghĩa trang Tây Giao." Tô Tiểu Lạc thốt ra bốn chữ.

"Sợ? Em nói đùa, từ nhỏ đến lớn chưa có thứ gì anh sợ, nhưng mà chỗ đó xa quá, đúng là phải đi xe buýt. Chúng ta có thể đạp xe đến bến xe, rồi bắt xe." Tô Hòa đề nghị.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Nơi này bị lãng quên rồi sao?