Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Khối băng ăn thuốc nổ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Khối băng ăn thuốc nổ


Tô Hòa cầm một cuốn sách, dựa vào ghế sô pha cạnh cửa sổ, lắc lư rồi ngủ gật.

Tô Tiểu Lạc kiếm được tiền, tâm trạng rất tốt nên ngồi đánh cờ với Tô Chính Quốc.

Còn bên kia thì đang căng thẳng. Tô Chính Quốc cau mày nhẹ giọng hỏi: "Cháu làm gì thằng nhóc ấy à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tấm biển rơi xuống, đúng lúc đập vào đầu Tôn Đức Vĩ.

Đường Tiểu Thiên khuyên nhủ hết lời.

"Không biết ạ!" Tô Tiểu Lạc lắc đầu vẻ vô tội.

Tôn Đức Vĩ được đưa đến phòng y tế điều trị.

Đường Tiểu Thiên yên tâm nói: "Tiểu lừa... đồng chí Tiểu La, ông nội cô tìm cô kìa!"

Tô Hòa mở mắt ra, khuôn mặt Phó Nhiễm đập vào mi mắt. Phó Nhiễm đỏ mặt vội rụt tay về, ngồi ngay ngắn lại.

"Cảm ơn." Tô Hòa nói lời cảm ơn, hơi khát nước bèn bưng cốc trà lên uống một ngụm.

Thấy khuyên nhủ không được, Phó Thiếu Đình đành phải đưa phong bì cho cô.

"Một trăm!"

"Thật là tức c·h·ế·t đi được!" Tôn Đức Vĩ đấm một cú vào tường, bức tường rung lên, đột nhiên "ầm" một tiếng.

Phó Thiếu Đình bước nhanh hơn, nhất quyết phải tìm được Tô Tiểu Lạc dạy dỗ một trận.

Chương 36: Khối băng ăn thuốc nổ

"Sao có thể chứ! Đã nói rồi mà!" Đường Tiểu Thiên biện minh cho mình, lập tức lấy tiền ra đổi lấy hai lá bùa bình an.

"Sao cô biết chắc tôi sẽ lấy bùa bình an của cô?" Đường Tiểu Thiên không nhịn được hỏi.

"..."

"Cầm lấy đi, bỏ tiền mua đấy." Đường Tiểu Thiên đưa cho anh.

Tô Tiểu Lạc bực tức nói: "Thế thì đã sao, chỉ cần anh Sáu thích tôi, tôi lấy lòng được ông cụ, tôi muốn ở nhà họ Tô bao lâu thì ở."

(Cặp này cưng quá đi!)

"Bốp!"

Nhưng cú đập vào đầu vừa rồi của Tôn Đức Vĩ như thể lại giáng xuống đầu anh ấy vậy, cảnh tượng trên tàu hỏa lại hiện lên trong tâm trí.

Bị lừa thì bị lừa, cứ coi như mua sự bình an.

"Tô Tiểu Lạc!"

"..."

"Thấy người đồng đội kia của anh chưa?" Tô Tiểu Lạc nói đến người vừa bị đưa đến phòng y tế, cười tủm tỉm, "Nếu không có chút bản lĩnh, anh sẽ đến tìm tôi sao?"

Đường Tiểu Thiên nhận lấy bùa bình an, cười nói: "Cái này thì cô nói không đúng rồi, bọn tôi ở trong quân đội, mười ngày nửa tháng cũng chẳng gặp được một nữ đồng chí."

Đường Tiểu Thiên và Tôn Đức Vĩ thấy Phó Thiếu Đình tức giận kéo cô gái nhỏ về phòng ngủ, vội vàng đến xem sao. Tô Tiểu Lạc đứng đó vẫy tay với họ.

"Không phải, con bé đó cũng tốt bụng lắm, nói lần này chỉ lấy 80% thôi!"

"Vậy nếu tôi không đi thì sao?" Tô Tiểu Lạc khiêu khích hỏi.

Đường Tiểu Thiên giơ một ngón tay.

Cô thật sự cho rằng mình có thể leo lên nhà họ Tô sao?

Hơn nữa, bố mẹ anh ấy còn giục anh ấy mau chóng tìm đối tượng kết hôn, nếu thật sự có đào hoa thì tốt quá!

Tô Tiểu Lạc vui vẻ nhận tiền: "Anh đó, Hồng Loan tinh động (1) nhưng không chính thống. Nói cách khác là đào hoa xấu, nếu anh muốn chặt đứt vận đào hoa này thì có thể đến tìm tôi. Khách quen, tôi giảm giá cho anh 20%!"

Tôn Đức Vĩ lập tức choáng váng.

"Cô ấy lấy của cậu bao nhiêu tiền?" Phó Thiếu Đình cố nén giận hỏi.

Đường Tiểu Thiên thở hổn hển, thăm dò hỏi: "Cô đang đợi ai à?"

Thấy cô nói trúng phóc, mặt Đường Tiểu Thiên đỏ bừng. Ban đầu anh ấy định quỵt đơn hàng, dù sao cũng là hai trăm tệ, anh ấy dùng vào việc gì cũng tốt, còn hơn bị kẻ lừa đảo này lừa.

"Mười tệ?"

Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên nhìn nhau, một lúc sau Đường Tiểu Thiên mới vỗ trán: "Tôi còn có việc phải tìm con bé lừa đảo kia!"

Ra là cục nước đá này cho rằng cô muốn gả vào hào môn, tìm một tấm vé cơm dài hạn?

"Ừm, đang đợi anh!" Tô Tiểu Lạc lấy từ trong túi ra hai lá bùa bình an, "Tiền trao cháo múc." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Tiểu Lạc chỉ cười không nói.

"Cảm ơn nhé!" Tô Tiểu Lạc cất vào túi xách của mình.

Phó Thiếu Đình không ngờ cô lại to gan như vậy, anh cau mày nói: "Dù Tô Hòa không làm nên trò trống gì nhưng cậu ấy xuất thân trong sạch, nhà họ Tô không thể nào để cô gả cho cậu ấy được."

"Thiếu Đình, anh xem cô ấy vừa nói Đức Vĩ xui xẻo, là Đức Vĩ bị đập đầu ngay. Anh nói trùng hợp cũng được, ngẫu nhiên cũng được. Cái này tà môn lắm, đeo cho yên tâm." Đường Tiểu Thiên thật sự sợ rồi.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Phó Thiếu Đình liếc nhìn Tô Tiểu Lạc rồi đi mở cửa.

Tô Tiểu Lạc đi đến cửa, nhìn Tôn Đức Vĩ một lượt rồi nói: "Cẩn thận đấy, anh sắp xui xẻo rồi."

Phó Nhiễm nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra đỡ lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Tiểu Lạc mỉm cười: "Anh vẫn nên ít nói thì hơn."

Ồ?

"Tô Tiểu Lạc, cô không có lòng tự trọng sao?" Phó Thiếu Đình cau mày, trong nhận thức của anh, con gái chỉ cần bị anh nói vài câu là sẽ khóc lóc bỏ chạy, nên lần này anh còn chưa nói nặng lời.

"Thôi nào, đừng giận nữa! Cô ấy là người như vậy đấy!" Đường Tiểu Thiên khuyên nhủ.

Phó Nhiễm len lén nhìn, Tô Hòa từ nhỏ đã không thích đọc sách, cứ đọc sách là buồn ngủ, cô ấy sợ Tô Hoà sẽ đập đầu vào thành ghế.

"Thay vì phí lời với tôi, anh đi khuyên ông cụ Tô đuổi tôi ra ngoài đi!" Tô Tiểu Lạc chẳng hề để tâm, lại đưa bàn tay nhỏ ra trước mặt Phó Thiếu Đình, "Mau đưa tiền thưởng cho tôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thiếu Đình, anh đi đâu đấy, quay lại đây!" Đường Tiểu Thiên đuổi theo, ra sức khuyên nhủ: "Tôi thừa nhận con bé lừa đảo đó thích nói hươu nói vượn, bởi vì cô ấy nói tôi sẽ gặp vận đào hoa. Nhưng những điều khác cô ấy nói rất đúng, anh đến đó, cô ấy sẽ nghĩ sao về tôi?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm nay là làm sao vậy?

"Đây là gì?" Phó Thiếu Đình khó hiểu hỏi.

Đường Tiểu Thiên cẩn thận bước qua cửa lớn, đuổi theo hướng Tô Tiểu Lạc rời đi. Cuối cùng anh ấy nhìn thấy Tô Tiểu Lạc đang đứng đợi dưới gốc cây ngô đồng trong căn cứ.

Bóng dáng Tô Tiểu Lạc khuất khỏi tầm mắt, Tôn Đức Vĩ lập tức khó chịu: "Cô gái này là ai vậy? Sao nói chuyện khó nghe thế, còn nguyền rủa người khác nữa chứ?"

Bên kia, ông nội Phó đang đánh cờ dở chừng thì bị người ta gọi đi. Tô Chính Quốc thấy chán, liền cho người gọi Tô Tiểu Lạc về.

Phó Thiếu Đình từ nhỏ đã chín chắn, không để lộ vui giận ra mặt. Mấy ông bạn già của họ từng nhận xét, Phó Thiếu Đình sẽ là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ, ngay cả anh trai anh cũng không bằng.

"Vận đào hoa? Chẳng lẽ còn phải lập trận giải hạn đào hoa à? Lại tốn bao nhiêu tiền nữa? Đường Tiểu Thiên, cô ấy coi cậu là cây rút tiền rồi."

(1) Hồng Loan tinh: là ngôi sao tượng trưng cho tình duyên. Hồng Loan tinh động: ám chỉ sẽ có biến chuyển liên quan đến tình duyên hoặc hôn nhân.

Đường Tiểu Thiên đỡ anh ta dậy, Tôn Đức Vĩ gắng gượng đứng vững, lẩm bẩm nói: "Con, con bé này miệng độc quá!"

"Tôi khuyên cô thêm một câu nữa, nhà họ Tô không phải là nơi cô có thể ở, nhân lúc cô chưa gây ra đại họa gì, hãy mau rời đi." Vẻ mặt Phó Thiếu Đình không vui, nhớ đến dáng vẻ thân mật của Tô Tiểu Lạc và Tô Hòa trên xe buýt, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Ăn phải thuốc nổ à?

"Không có gì." Phó Nhiễm nhỏ giọng đáp lại.

Tiếng quát của Phó Thiếu Đình khiến cuốn sách trên tay Tô Hòa rơi xuống, đầu cũng không kìm được mà ngửa ra sau.

"Tô Tiểu Lạc?" Phó Thiếu Đình nhíu mày, cái cô Tô Tiểu Lạc này lại dám lừa đảo đến tận căn cứ? Lại còn lừa người bên cạnh anh! "Cậu biết cô ấy là kẻ lừa đảo, sao còn..."

Thật là coi thường người khác!

Tô Tiểu Lạc ước lượng một chút, không ngờ giúp phá án còn có tiền, sau này cô có thể thường xuyên đến đồn cảnh sát chơi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Khối băng ăn thuốc nổ