Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 376: Món quà dành tặng cô ấy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 376: Món quà dành tặng cô ấy


Phó Thiếu Đình gật đầu: "Ừ, vẫn chưa báo.”

Cả hai cùng đi ra khỏi rạp, cô đi trước, Phó Thiếu Đình theo sau. Đến lúc ra ngoài, chiếc ô để ở cửa không biết bị ai lấy mất. Tô Tiểu Lạc bực bội nói:

Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc sùng bái: "Sao anh cái gì cũng giỏi vậy?"

Anh cúi xuống lấy đôi dép mới cho cô. Tô Tiểu Lạc ngồi trên ghế thay giày, cả tất cũng tháo ra. Vì bị mưa làm ướt, cô cởi luôn áo khoác, theo anh đi lên lầu.

“Một số người thật sự thiếu ý thức.”

“Anh xin lỗi em làm gì? Anh nên xin lỗi chính mình. Mệt đến mức này mà còn cố đi xem phim với em.” Tô Tiểu Lạc nhẹ trách.

“Đây là vòng chân, đeo ở cổ chân ấy.” Cô cười, lấy nó đeo thử vào cổ chân rồi khoe: "Đẹp không?”

Tô Tiểu Lạc thở dài, trách thầm bản thân bị vẻ đẹp mê hoặc, đến lời từ chối cũng không dám nói.

“Em mặc đi.”

Cô kéo cổ áo quạt gió, để lộ xương quai xanh tinh tế. Phó Thiếu Đình vội dời mắt, cố giữ bình tĩnh: "Chú ý giữ ấm, đây, mặc áo khoác của anh vào.”

Phó Thiếu Đình vỗ nhẹ vai người phía trước, trầm giọng nhắc nhở: "Làm ơn quản lý con của các người. Nó đang làm phiền chúng tôi xem phim.”

“Mặc chung đi! Nếu không anh sẽ bị cảm mất.” Tô Tiểu Lạc không đồng ý.

“Đột nhiên không buồn ngủ nữa. Em làm bài tập ở đây, anh đi nấu nhanh thôi.” Anh nói rồi xuống bếp.

Anh cởi áo khoác, chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng hơi ướt, làm lộ rõ dáng người khỏe khoắn. Anh xắn tay áo lên, lấy ra một cuốn sách đưa cho cô: "Cuốn này tương tự cuốn em tìm lần trước trong thư viện.”

“Anh nghỉ ngơi đi!” Tô Tiểu Lạc lúng túng muốn rời đi.

Tô Tiểu Lạc hỏi: "Anh về mà họ không biết sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có ích. Nhưng mấy phương pháp này chưa được kiểm chứng, không thể tùy tiện thử, nhất là khi liên quan đến bố mẹ anh.”

“Ngồi đây.” Phó Thiếu Đình kéo ghế cho cô, rồi lấy khăn sạch lau đầu cho cô.

“Cảm ơn anh!” Cô xỏ dép vào đi vài bước, sau đó quay lại thấy áo anh vẫn ướt.

Tô Tiểu Lạc sững người, không ngờ anh lại nói thẳng như vậy.

Phó Thiếu Đình nuốt khan nước bọt, khẽ đáp: "Đẹp.”

Tô Tiểu Lạc ghé sát tai anh, thì thầm cảm ơn. Phó Thiếu Đình chỉ khẽ nhếch môi cười nhẹ.

"Biết sơ sơ." Phó Thiếu Đình ngồi xuống kiểm tra vở ghi chép của cô, nhanh chóng sắp xếp những điểm trọng tâm.

Tô Tiểu Lạc cũng đáp lại bằng một cái mặt xấu, trong lòng thầm nghĩ không đáng chấp nhặt với trẻ con.

Tô Tiểu Lạc cẩn thận lật giở, bên trong là nội dung về thuật cổ độc. Cô ngạc nhiên hỏi: "Anh tìm ở đâu ra vậy?”

“Xong rồi.” Anh đã thay áo len đen.

Chương 376: Món quà dành tặng cô ấy

Chiếc vòng bạc được khắc hoa văn tinh xảo. Tô Tiểu Lạc nhìn nó rồi bật cười, che miệng nói: "Có khi nào… đây không phải vòng tay.”

Về đến nhà Phó Thiếu Đình, bên trong không có ai.

Phó Thiếu Đình đứng thẳng dậy, lấy từ túi không gian ra một món khác: "Còn có vòng tay này, nhìn cũng khá đẹp.”

Trời mưa lớn, nước đọng thành từng vũng, bọt nước lăn tăn nổi lên. Phó Thiếu Đình đi giày da chống nước, còn giày vải của Tô Tiểu Lạc đã ướt sũng.

Những cuốn sách thế này không dễ tìm.

“Nếu không phải vòng tay thì là gì?” Anh ngạc nhiên hỏi.

“Vô tình có được. Có ích không?” Anh đáp, ánh mắt ẩn giấu lo lắng vì chuyện bố mẹ trúng cổ độc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nhăn mặt uống từng ngụm, mỗi lần uống lại cắn một miếng ô mai anh đưa. Uống xong, cô lau mồ hôi, vui vẻ nói: "Có tác dụng thật, em bắt đầu toát mồ hôi rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được. Thế em muốn đi đâu chơi?” Phó Thiếu Đình hỏi.

“Nhanh vậy sao?” Cô quay lại, hai má đỏ bừng.

“Anh mau thay đồ đi, em quay lưng lại, không nhìn đâu.”

"Hì hì, làm xong bài tập rồi. Vậy anh nghỉ ngơi trước đi, em về đây." Tô Tiểu Lạc đứng dậy, chân giẫm lên áo khoác, không khỏi hoảng hốt hô lên một tiếng, "Á!"

Cô ngẩng đầu, thấy anh đứng gần, một tay đặt lên bàn, một tay trên lưng ghế, tóc anh vẫn ướt, cúc áo sơ mi mở hai chiếc. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không đi đâu cả. Em ra lệnh anh về nhà nghỉ ngơi ngay. Vừa hay em còn chưa làm xong bài tập.”

Đèn sáng lên, thằng bé cố tình quay lại làm mặt xấu với họ.

Khi phim kết thúc, đứa trẻ nghịch ngợm phía trước lại không ngồi yên, còn hét lên một tiếng lớn.

Khoảng mười phút sau, anh đem lên bát canh gừng đường đỏ đưa cho cô: "Uống một hơi để ấm người.”

Phó Thiếu Đình hài lòng với biểu cảm của cô, anh cong khoé môi mỉm cười, tỏ vẻ khiêm tốn: "Cũng tạm."

“Em nóng mà!”

Phó Thiếu Đình đã tỉnh, đôi mắt anh đầy tơ máu, áy náy nói với cô: "Xin lỗi.”

Người kia quay đầu lại, thấy vẻ mặt khó gần của Phó Thiếu Đình, vội vàng kéo đứa trẻ ngồi yên.

Cô nghiêm chỉnh ngồi lại, hỏi: "Thứ anh muốn đưa em chỉ có cuốn sách này?”

Phó Thiếu Đình bật cười: "Được, em quay đi.”

Anh lấy áo khoác dày trùm kín người cô.

Phó Thiếu Đình đặt tay lên trán cô: "Mặt đỏ thế này, có phải bị cảm không? Để anh nấu bát canh gừng cho em.”

"Anh còn biết cả điều tra hình sự nữa à?" Tô Tiểu Lạc kinh ngạc hỏi.

“Vậy thì đến nhà anh trước. Anh có món quà muốn đưa cho em.” Phó Thiếu Đình trùm áo mưa che cho cả hai người, Tô Tiểu Lạc ôm chặt cặp sách trong lòng.

“Nghe lời.” Anh cài nút áo cho cô, thở phào nhẹ nhõm: "Em cần anh giúp gì với bài tập không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phó Thiếu Đình lấy từ túi không gian ra một chiếc áo mưa, nhưng chỉ có một cái. Anh đưa cho cô, nói:

Tô Tiểu Lạc cười hì hì, cầm bút lên ghi chép, vừa gạch chân vừa viết. Vài tình tiết vụ án vốn không hiểu rõ, giờ phút này cũng đã sáng tỏ.

Tô Tiểu Lạc đang chăm chú xem phim, quay lại thì phát hiện Phó Thiếu Đình đã ngủ thiếp đi. Cô nhẹ nhàng đỡ đầu anh tựa lên vai mình, anh cũng thoải mái dựa vào.

Tô Tiểu Lạc nghe tiếng động sau lưng, bất giác nhớ đến lần thấy anh trong suối nước nóng, lòng bỗng rối loạn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 376: Món quà dành tặng cô ấy