Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 391: Khổ tận cam lai
Cô ấy cũng không định để ý đến, lau miệng cho Tử Huyên xong rồi hỏi: "Con còn ăn nữa không?"
(Editor: ngay từ đầu mình dùng xưng hô anh - em cho vợ chồng Trình Nhã - Tô Vệ Quân là vì tình cảm vợ chồng họ rất tốt, ngoài đời cũng có nhiều ông bà đã 70 - 80 mà vẫn xưng hô anh - em đó (như bố mẹ chồng mình nè). Hy vọng mọi người sẽ không nói mình để xưng hô như thế làm nổi da gà nhé
Nhà họ Trình thấy là lợn rừng, lại đòi thêm năm mươi tệ tiền lễ vật.
"Biết rồi." Trình Nhã gật đầu.
Nghiêm Chỉ vào nhà họ Tô muộn, không có ấn tượng gì về dì cả Trình này. Cũng là hôm qua trò chuyện với chị dâu Cả mới biết bà dì này quá đáng đến mức nào.
"Chẳng phải sao, cả đời này cưới được em còn không phải là có số hưởng sao?" Tô Vệ Quân cười nói.
Chương 391: Khổ tận cam lai
"Giày dép trẻ con chỉ cần đi được là được rồi, đừng suốt ngày mua sắm." Dì cả Trình lại bắt đầu lải nhải.
Vào thời điểm đó, số ngày được ăn thịt lợn trong cả năm đếm trên đầu ngón tay. Một con lợn cũng không hề rẻ.
Trên mặt bà nở nụ cười, Tô Vệ Quân không khỏi nói: "Em vui như vậy là có chuyện gì tốt xảy ra sao? Kể anh nghe với?"
"Hả? Mẹ chưa từng khen em, mẹ luôn nói em không có đầu óc." Trình Nhã không ngờ mẹ chồng lại từng nói những lời này.
"Nói bậy, đang độ xuân sắc đấy, trong mắt anh em vẫn như cô gái mười tám đôi mươi." Tô Vệ Quân nói đùa.
"Vâng." Trình Nhã qua loa đáp.
Ngày trước càng khó khăn, bây giờ càng hạnh phúc.
"Có gì mà vất vả với không vất vả, đều là sống qua ngày thôi mà!" Trình Nhã lại càng ngượng ngùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sau lưng không biết đã khen bao nhiêu lần rồi, mẹ nói em không có đầu óc nhưng tốt bụng. Có em ở đây, nhà này sẽ không tan vỡ." Tô Vệ Quân ôm bà vào lòng nói.
"Em còn xem gì nữa, không ngủ đi? Hại mắt lắm đấy?" Tô Vệ Quân nằm bên cạnh hỏi.
"Ngày xưa chúng ta đi giày cỏ cũng vẫn sống tốt, nhưng lúc đó điều kiện không cho phép. Bây giờ điều kiện đã khác, cũng không cần thiết phải bắt con cái khổ sở ở phương diện này." Tô Vệ Quân vội vàng nói.
Dì cả Trình nói: "Cháu đang nổi nóng gì vậy, dì đây không phải là đang lo lắng cho cháu sao?"
Trình Nhã là con gái không được cưng chiều, khi xuất giá lại là người sống tốt nhất, nên ở nhà họ Trình, bà chu cấp nhiều tiền một chút cũng là điều nên làm. Dù sao bà cũng không ở bên cạnh phụng dưỡng bố mẹ, nên cũng không cảm thấy có gì là không đúng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Nhã thấy mấy đứa con đều không vui, vội vàng lên tiếng: "Chị Cả, trẻ con đang tuổi lớn, giày dép không vừa chân, con bé cũng khó chịu."
*****
"Miệng anh ngọt như mía lùi vậy. Thôi ngủ đi, ngày mai còn phải đưa chị cả đi chọn quần áo nữa." Trình Nhã vui vẻ nói.
Dì cả Trình bị phản bác đến nghẹn lời, bà ta vẫn luôn biết Nghiêm Chỉ không dễ đối phó, nghe nói còn là phóng viên, lập tức ngậm miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm Chỉ không có tính tình hiền lành như Vương Thiến, lập tức phản bác: "Con gái cháu muốn lấy chồng thì lấy, không muốn lấy thì cháu nuôi cả đời, thời đại này kết hôn hay không đâu phải chuyện gì to tát?"
Quả nhiên, bà liên tiếp sinh tám người con. Con trai là quý khí, con gái là phúc khí.
"Cái này thì tính là gì? Ngày xưa chúng ta một đôi giày không đi rách thì lấy đâu ra giày mới mà thay?" Dì cả Trình khinh thường nói. "Trẻ con nếu không chịu được khổ, sau này làm sao nên người?"
Tô Tiểu Lạc còn "ác" hơn: "Nếu dì Cả ăn không quen, cháu đi làm cho dì bát cháo ngô nhé? Dưa muối nhà cháu cũng có." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Nhã trực tiếp đấm ông một cái, Tô Vệ Quân nắm lấy tay bà nói: "Vất vả cho em rồi."
Trình Nhã có chút ngượng ngùng, nói: "Vừa rồi nhớ lại một số chuyện hồi trẻ, người ta nói người già rồi, thì thích hồi tưởng lại quá khứ, anh nói xem em có phải là già rồi không?"
Trình Nhã ghi nhớ những lời này trong lòng, cùng nhà họ Tô đến Vệ Thành, khắp nơi tìm thầy tìm thuốc, cuối cùng cũng chữa khỏi bệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ nói là có giày để đi rồi thì đừng mua giày mới nữa, sau này Tử Thành cưới vợ còn cần một khoản tiền!" Dì cả Trình giải thích.
Trình Nhã không nói gì, Tô Hòa mở miệng: "Ông bà ngoại tuổi đã cao, ăn chút ngũ cốc thô tốt cho dạ dày, cũng coi như là biết cách dưỡng sinh!"
Dì cả Trình lại nói: "Tử Huyên vẫn chưa biết nói sao? Sau này chẳng phải sẽ thành câm à! Nếu sau này bị câm, gả chồng sẽ khó đấy."
Nghiêm Chỉ nghe vậy càng không vui: "Dì cả, con trai cháu lấy vợ lại phải kiểm soát chi tiêu của con gái cháu sao?"
"Được rồi, vậy em lớn hơn một chút, ba mươi tuổi vẫn còn phong độ lắm." Tô Vệ Quân lại nói năng không đứng đắn.
"Thật sao?" Trình Nhã có chút xúc động.
"Ngủ đây." Trình Nhã khép cuốn album lại, đặt sang một bên. Thực ra bà cũng rất mãn nguyện rồi, các con đều đã lớn, có công việc sự nghiệp riêng, lại còn làm rất tốt. Niếp Niếp cũng đã tìm về, chồng cũng đã nghỉ hưu.
Ban đêm.
Tô Tiểu Lạc nói: "Chị Hai, lát nữa em đến cửa hàng bách hóa chọn cho Tử Huyên một đôi giày, con bé đi cỡ bao nhiêu ạ?"
Thực tế khi Trình Nhã gả đến nhà họ Tô, điều kiện không tốt. Lúc đó nhà họ Trình đã đưa ra yêu cầu sính lễ rất quá đáng với nhà họ Tô, đòi một con lợn.
Trình Nhã nằm trên giường, tay cầm một cuốn album ảnh. Vì sự xuất hiện của chị cả nên bà nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra khi còn trẻ.
Tử Huyên lắc đầu.
Ngày tháng càng sung túc, càng sống càng có của ăn của để. Lúc đó Tô Vệ Quân bị thương ở chân không đi lại được. Người trong thôn đều nói Tô Vệ Quân e là không được nữa rồi, sẽ phải nằm liệt giường.
"Đương nhiên rồi." Tô Vệ Quân nói, "Có em ở đây, anh yên tâm. Mấy đứa con bất hiếu này dù có thành đạt đến đâu, cũng đều là công lao của em. Anh chẳng làm gì cả, chỉ ngồi hưởng thành quả, mẹ còn nói anh có số hưởng."
Bà ta nói những lời này chẳng qua là muốn Trình Nhã áy náy, bố mẹ sống khổ sở như vậy, em gái ở thành phố ăn ngon mặc đẹp sao có thể thoải mái cho được?
"Ông lại nói bậy nữa rồi, Tiểu Lạc nhà mình cũng đã hai mươi tuổi rồi." Trình Nhã không khỏi trừng mắt nhìn ông.
Nhà họ Tô ăn bánh bao nhỏ, vẻ mặt dì cả Trình hâm mộ: "Bố mẹ thật sự không nỡ ăn những thứ này, buổi sáng chỉ uống chút cháo ngô, thêm ít dưa muối, ngay cả trứng cũng không nỡ ăn một quả."
"Không cần không cần, nhập gia tùy tục, ăn gì cũng như nhau cả." dì cả Trình vội vàng xua tay.
Trình Nhã không nhịn được cười: "Nói nửa ngày, hóa ra anh đang khen mình có số hưởng."
Nhà họ Tô vì cuộc hôn nhân này suýt nữa không gượng dậy nổi, may mà nền tảng vững chắc, cộng thêm người nhà họ Tô cũng không câu nệ những thứ này.
"Chị cả nói gì cứ để chị ta nói, em đừng để bụng, cũng đừng nghe lời chị ta." Tô Vệ Quân sợ vợ mình chịu ấm ức, "Gọi cả Tô Hòa và Tiểu Lạc đi cùng, đừng để chị ta chiếm tiện nghi nữa."
Trình Nhã không nghe, nhà họ Trình liền nói: "Mày không nghe thì có ngày tháng khổ sở, sau này giàu sang phú quý là của mày, nghèo khổ cơ cực cũng là của mày, mày đừng hòng về nhà vay tiền, nhà chúng tao còn không đủ tiêu."
Sáng sớm hôm sau, dì cả Trình cùng người nhà họ Tô ăn sáng.
"Năm đó mẹ nói với anh, thằng nhóc này cuối cùng cũng biết nhìn người rồi, chọn được một cô vợ tốt." Tô Vệ Quân nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
*****
Khi đó Tống Tĩnh Thư nói Trình Nhã là đứa trẻ nhìn là biết hiền lành, sẽ sinh nhiều con cái, có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Tô.
Nhà họ Trình cũng thường xuyên xúi giục Trình Nhã, con cái nhiều, chồng lại tàn phế, nhà này không ở được nữa, sau này kiếm tiền là bà, nuôi con là bà, chăm sóc bố mẹ chồng cũng là bà, sao còn không chạy đi!
Tô Vệ Quân không còn cách nào khác, cuối cùng đã cùng đồng đội lên núi bắt một con lợn rừng để thay thế.
Tống Tĩnh Thư và Trình Nhã vẫn luôn không từ bỏ, không rời không bỏ.
)
Nhà họ Trình sau nhiều năm bị "tẩy não", thậm chí còn ngấm ngầm cho rằng Trình Nhã đã cướp mất cuộc sống sung sướng của dì cả Trình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.