Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 428: Cô gái này gan cũng lớn thật
Nhớ lại lúc nhỏ, Phó Uy trở về nhà ở một ngày, ngày hôm sau phải đi, Phó Nhiễm đều đi theo sau ông khóc lóc không cho ông đi.
Trong lòng Phó Uy hối hận, ông nhìn về phía Tô Tiểu Lạc nói: "Bác là vì quốc gia, vì quân đội."
Tô Tiểu Lạc nhìn ra sự không thoải mái của ông, cũng đoán được bảy tám phần: "Bác trở về gia đình, ngược lại cảm thấy không hòa nhập được có phải không?"
Tô Tiểu Lạc ôm lấy anh, nói: "Đừng sợ, sau này em sẽ chịu trách nhiệm khiến anh cười."
"Ừ, có một chút." Phó Uy dè dặt nói.
A Bố Y đang mang thai, cô ấy ăn cơm cũng nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận Phó Uy. Ăn cơm xong, cô ấy liền sớm lấy cớ trở về phòng mình.
"Vậy cháu ở đâu? Đi học bổ túc ban đêm, ban ngày thì sao?" Trình Nhã hỏi.
Kiến thức chính là sức mạnh, xã hội bây giờ cũng ngày càng coi trọng kiến thức.
"Cảm ơn dì, dì Trình, dì thật sự là quý nhân của cháu." Ngô Liên cũng không nỡ rời xa gia đình này!
Cũng không biết bắt đầu từ đâu, nói chuyện như thế nào.
Cũng không biết từ khi nào, con cái không còn quan tâm ông có xuất hiện hay không, cũng không quan tâm ông rời đi lúc nào. Hôm nay ông nói muốn ra ngoài đi dạo, con bé Phó Nhiễm kia đầu cũng không ngẩng lên, chỉ vâng một tiếng.
Phó Uy nhìn thấy là Tô Tiểu Lạc, không khỏi có chút xấu hổ. Đối mặt với con dâu tương lai này, trong lòng ông vẫn còn nhớ chuyện năm đó mình bị ép phải làm đối với mộ tổ.
Nhưng dù sao cũng là do con trai mình chọn, ông cũng không tiện nói gì nhiều.
Cảm giác hụt hẫng to lớn khiến Phó Uy có chút khó chịu.
Nói chuyện? Đã nhiều năm như vậy rồi, vừa gặp mặt ngoài chuyện của con cái, thì chính là cãi nhau. Ông đều quên mất bao lâu rồi không cùng Trịnh Bảo Trân nói chuyện đàng hoàng.
Tô Tiểu Lạc đi qua hỏi: "Bác trai, bác ở đây làm gì ạ?"
Mà cô gái này đã làm được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Thiếu Đình cong khoé môi, cũng ôm lấy cô gái từ nhỏ đã khiến anh mỉm cười này.
"Đương nhiên rồi." Trình Nhã cười nói, "Cô gái nhỏ như cháu, đến nhà máy cũng không an toàn."
Chương 428: Cô gái này gan cũng lớn thật
Ông thở dài một hơi nói: "Con cái đều lớn rồi, không cần bác nữa."
Phó Uy cũng ngại nói, ông ở nhà giống như một người vô hình. Nói chuyện với vợ không được hai câu, với con cái cũng không có đề tài chung.
Buổi chiều, dì Trần xin nghỉ về nhà. Tô Tiểu Lạc được giao nhiệm vụ đi chợ mua thức ăn, khi cô mua thức ăn trở về, nhìn thấy Phó Uy đứng bên ngoài công viên, cũng không thấy là đi vào, cứ đứng ở mép đường nhìn xe cộ qua lại.
Ngô Liên nhìn họ, trong lòng rất cảm kích. Cô từ một nơi nhỏ bé đến, lại gặp phải chuyện không tốt như vậy, nhưng người nhà họ Tô chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Tô Tiểu Lạc cười nói: "Chị chịu khó học hành, mẹ em vui hơn bất cứ ai."
Ôn Đình không thi đậu đại học, lại vì chuyện chia tay với Tô Bình mà suy sụp một thời gian. Vốn dĩ trong nhà đã tìm cho cô ấy một công việc, nhưng cô ấy luôn làm không tốt, cho nên nghĩ đến việc đi học trường bổ túc ban đêm.
"Vâng, chuyện này cũng là do cô ấy đề nghị." Ngô Liên gật đầu.
Ôn Đình nói sẽ giúp cô chi trả học phí, nhưng Ngô Liên cảm thấy nhà họ Ôn đã giúp cô đủ nhiều rồi, mọi việc vẫn nên dựa vào bản thân.
"Bố, bố đừng đi có được không?"
Trịnh Bảo Trân và dì Trương đi rửa bát, chỉ còn lại Phó Uy một mình ngồi đó, giống như một người ngoài không có việc gì để làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không khí trên bàn ăn rất nặng nề, Phó Uy vừa mở miệng nói chuyện là mang theo kiểu ra lệnh. Có lẽ ông ta quen chỉ huy quân đội, luôn có một loại uy nghiêm của người bề trên.
"Học thêm chút kiến thức là đúng, các cháu còn trẻ, con đường phía trước còn dài!" Trình Nhã khen ngợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đừng cái này cái kia nữa, để bố cháu dạy cho bác." Tô Tiểu Lạc không nói hai lời, "Bác đừng để cháu phải dùng bùa để khống chế bác đến nhà cháu."
Ngô Liên trong khoảng thời gian tiếp xúc với mọi người, thật sự rất thích gia đình này. Nhưng cô cũng hiểu một chuyện, con người đều phải nâng cao năng lực của bản thân, trở thành người tốt hơn.
"Đều là lý do cả thôi có phải không?" Tô Tiểu Lạc không chút lưu tình vạch trần lời ông, "Thật ra bác có kỳ nghỉ phép nhưng bác chưa từng dùng. Bác đang trốn tránh mà thôi, bác gái vẫn luôn đợi bác, nói chuyện đàng hoàng một chút đi!"
Nhưng Phó Thiếu Đình và Phó Nhiễm dường như đã quen rồi. Chỉ có A Bố Y và Tô Tiểu Lạc là có chút không quen.
Chẳng phải sao?
"Con cái lớn rồi, không cần bác nữa, có phải không?" Tô Tiểu Lạc lại hỏi.
Thiếu niên lạnh lùng trong ký ức không hay cười nói, trong bầu không khí như vậy quả thật rất khó cười.
Tuổi còn quá nhỏ, trong nhà máy người tốt kẻ xấu lẫn lộn, Ngô Liên đã có lòng đi học bổ túc ban đêm, Trình Nhã cũng nguyện ý cho người trẻ tuổi một cơ hội.
"Cháu muốn đi học bổ túc ban đêm là một chuyện rất tốt, buổi tối nhà dì cũng không có việc gì. Trong nhà máy người đông, môi trường cũng không tốt. Như vậy đi, cháu vẫn giúp việc ở nhà dì. Tiền lương dì sẽ trả ít hơn một chút, buổi tối không cần cháu làm gì cả." Trình Nhã là người lương thiện, cũng thật sự thích Ngô Liên, một cô gái cầu tiến nỗ lực.
Phó Uy trợn mắt. Cô gái này gan cũng lớn thật!
"Vậy thì lúc nhỏ anh không cảm nhận được nhiều sự ấm áp của gia đình rồi." Tô Tiểu Lạc đột nhiên có chút đau lòng.
Trên đường trở về, Tô Tiểu Lạc hỏi: "Bố anh bình thường cũng như vậy sao?"
"Đã quen rồi." Phó Thiếu Đình xoa đầu cô, "Anh không sao, không cần lo lắng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm sau, Ngô Liên chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, tuyên bố một chuyện: "Cháu định đi học trường bổ túc ban đêm, đã đăng ký rồi, buổi tối có lẽ không giúp được gì, cho nên mọi người có lẽ phải thuê người khác."
*****
"Ban ngày cháu tìm một công việc khác là được, cháu muốn đi vào nhà máy làm chút việc lặt vặt, bao ăn ở cũng khá tốt." Ngô Liên đã tính toán xong, tuy rằng môi trường có lẽ không tốt bằng nhà họ Tô, nhưng vừa học vừa làm cũng rất tốt.
Tô Tiểu Lạc nhìn vẻ mặt mờ mịt của ông, cười nói: "Như vậy đi! Bác theo cháu về nhà một chuyến, ăn cơm ở nhà cháu."
"Ừ." Phó Thiếu Đình từ nhỏ đã vào quân đội, trong ấn tượng của anh hình ảnh người bố luôn là như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Nhã trình độ văn hóa không cao, bà đặc biệt thích những người nỗ lực học hành: "Đúng, Tiểu Cửu nói đúng, mẹ vui hơn bất cứ ai."
"Không có gì, bác chỉ là đi dạo một chút."
"Cái này..."
Ngô Liên rưng rưng nước mắt nói: "Cháu nhất định sẽ học hành chăm chỉ, không phụ sự kỳ vọng của dì Trình và mọi người."
Phó Uy nhìn cô gái lanh lợi trước mặt này, nghe nói cô có thể bói toán. Vốn dĩ ông còn không tin, nhưng cũng có nghe người khác nói về những chiến tích vẻ vang của cô ấy: Dẫn quân địch vào bãi mìn, cho dù là ông, e rằng trước tình huống sống c·h·ế·t như vậy cũng phải do dự một phen.
Phó Thiếu Đình cũng nhận ra sự không thoải mái của Tô Tiểu Lạc, mở miệng nói: "Con đưa Tiểu Cửu về."
Nhiều năm ngăn cách như vậy, khiến cho gia đình họ trở nên đặc biệt lạnh lẽo. Trước đây Trịnh Bảo Trân còn cãi nhau gây gổ với ông, nhưng bây giờ không cãi không gây gổ, ông ngược lại càng không thoải mái.
Ngô Liên vừa nghe, vẻ mặt không giấu được vui mừng: "Thật sao? Dì Trình, dì thật sự đồng ý sao?"
"Thật ra không phải là không cần bác, mà là lúc cần bác thì bác không có mặt, lâu dần họ cũng không cần bác nữa." Tô Tiểu Lạc sửa lại lời ông.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.