[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thư Thư Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 166
Chương 166
Khi chạy đến đó, nhà họ Lăng cũng vừa ăn sáng xong.
Lăng Hào nghe thấy lời này, dứt khoát cầm cặp sách lên đeo vào người.
Nguyễn Thúy Chi mỉm cười: “Tôi thật sự làm người ta mất hứng nhỉ.”
Lưu Hạnh Hoa chỉ cười khi được bà ấy nói vậy, trong lòng rất thoải mái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ mặt Châu Tuyết Vân cũng tràn đầy nụ cười, quay đầu lại nói với Nguyễn Thúy Chi: “Hào Hào nhà tôi cũng chỉ vui vẻ khi ở cùng với Khê Khê thôi.”
DTV (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Hạnh Hoa cười nói: “Thằng năm nhà tôi ấy à, cũng chỉ có chút khả năng này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Khê đặt tay lên vai cô ấy, mỉm cười nói: “Vậy điều ước của chị chính là điều ước của em có thể trở thành sự thật.”
Bà Triệu cười nói: “Không sao đâu, bà cứ yên tâm đi đi.”
Nguyễn Khê sau khi chào hỏi Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân xong, mỉm cười với Lăng Hào nhưng lại hỏi chuyện Châu Tuyết Vân: “Dì ơi, nhà chúng cháu hôm nay đi vào thị trấn sắm tết, chúng cháu đều đi theo, dì có muốn đi cùng không ạ? Cùng nhau đi sẽ vui hơn đấy ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Châu Tuyết Vân nhìn Nguyễn Thúy Chi, đưa tay lên đặt ở vai cô ấy: “Vào lúc có thể vui vẻ thì nên vui vẻ là đủ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vào lúc Lưu Hạnh Hoa đi tìm bà Triệu thì Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng nhân cơ hội chạy đến nhà sàn.
Năm người di dạo cửa hàng vải, Nguyễn Thúy Chi kéo vải ướm lên người Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết so sánh, xem xem mặc màu nào đẹp hơn thì mua màu đấy.
Nguyễn Trường Sinh và bạn thân của anh dùng kiệu khiêng Lưu Hạnh Hoa, đi theo bên cạnh là Nguyễn Chí Cao và bà mối khiến Lưu Hạnh Hoa rất ngại ngùng. Châu Tuyết Vân và Nguyễn Thúy Chi mỗi người mang một túi vải lớn trên vai đi theo ở phía sau, mà ở phía sau nữa là Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Lăng Hào.
Đoàn người nhờ giếng nước nhà người ta rửa mặt, Nguyễn Thúy Chi lấy lược đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, chải tóc gọn gàng lại cho Lưu Hạnh Hoa, để bà có thể tươm tất đi đến nhà họ Tiền.
Không biết làm sao Nguyễn Thúy Chi bỗng nhiên xúc động: “Lúc còn bé thật sự vui vẻ, mặc dù cuộc sống nghèo nàn nhưng không phải lo toan, muộn phiền gì, bạn bè hòa hảo, hoặc ăn được một viên kẹo cũng có thể vui vẻ cả mấy ngày, có đôi khi nằm mơ cũng cười ha ha mà tỉnh. Nếu ba đứa nó có thể vui vẻ cùng nhau như thế này thì tốt rồi.”
Bà còn phải vội đi vào thị trấn, không có nhiều thời gian để lãng phí vì vậy không nói chuyện với bà Triệu nữa, chỉ nói: “Tôi phải đi đây liền đây, phiền bà trông nom mấy con gà giúp tôi với nhé, trở về sẽ mời bà ăn kẹo mừng!”
Nói xong cả ba cùng phá lên cười vui vẻ, Châu Tuyết Vân và Nguyễn Thúy Chi ở phía trước nghe thấy tiếng cười bèn xoay đầu lại nhìn họ.
Lăng Hào nói tiếp: “Vậy điều ước của em chính là điều ước của Khê Khê có thể trở thành sự thật.”
Đương nhiên Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết sẽ không đi theo, sau khi Nguyễn Trường Sinh mua quà xong thì dẫn Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, bà mối và người bạn thân đi đến nhà họ Tiền, họ cùng với Châu Tuyết Vân và Lăng Hào vẫn ở lại chợ mua đồ.
Bà Triệu: “Khả năng này còn nhỏ được sao? Đây thế nhưng là khả năng lớn đấy!”
Nhưng con người ta ai rồi cũng phải trưởng thành, cũng phải đi về phía cuộc sống của riêng mình.
Có trứng gà để lấy đương nhiên bà Triệu vô cùng sẵn lòng, hơn nữa bà cụ biết Lưu Hạnh Hoa đi vào thị trấn để cầu hôn cho Nguyễn Trường Sinh, nên liền cười nói: “Thằng năm nhà bà thật có phúc, không cần bà lo lắng, tự mình tìm vợ, lại còn tìm được người tốt như thế.”
Bởi vì có Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nên thời gian đi vào thị trấn của nhóm Nguyễn Khê lâu hơn bình thường một chút. Khi đến nơi đã là rạng sáng, cũng là ngày mà Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng sớm giao hẹn đến nhà họ Tiền cầu hôn.
Sau khi mọi người đều đến đông đủ, một nhóm người kết bạn đi cùng nhau, nói cười rôm rả đi vào thị trấn họp chợ.
Nếu đã mất hứng thì đương nhiên tiếp theo sẽ không nói về chuyện đó nữa, đổi chủ đề khác để nói chuyện vui hơn.
Mấy hôm nay Châu Tuyết Vân quả thực cũng đang suy nghĩ nên đi vào thị trấn vào hôm nào, là tự mình đi hay để Lăng Trí Viễn đi. Bây giờ Nguyễn Khê tìm đến lại nhìn thấy Lăng Hào thế này, bà không do dự nữa, mỉm cười nói: “Vậy thì đi cùng nhau đi, dì thu dọn đồ đạc đơn giản một chút.”
Đi được một lúc, đột nhiên Nguyễn Khiết nói: “Em muốn cầu nguyện, hy vọng lần này vào thị trấn có thể xem được phim.”
Bốn người đi đến nhà họ Nguyễn, Lưu Hạnh Hoa cũng vừa về, đến cùng lúc còn có bà mối đã mời ngày hôm qua.
Châu Tuyết Vân đơn giản thu dọn đồ đạc xong, để Lăng Trí Viễn ở nhà trông nhà, còn mình và Lăng Hào đi theo Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.