[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thư Thư Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 347
Nguyễn Khê mỉm cười nói: “Vậy thì ký rồi hãy đi, như vậy chúng ta đều sẽ yên tâm hơn.”
Hiện tại bọn họ thực sự cảm thấy một nghìn này là một số tiền lớn, tuyệt đối không muốn đổi ý nhưng chờ thêm một vài năm nữa, trên tường bị vẽ lên hai chữ phá dỡ, đến lúc đó ngược lại không chừng bọn họ thực sự có thể đổi ý.
Vì thế Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương lại liếc mắt nhìn nhau, buông tay cầm xe đạp ra, lại đi vào trong nhà ngồi xuống.
Người đàn ông lập tức nói: “Một nghìn không được, thoáng một cái cô đã bớt của tôi hai trăm rồi.”
Sau khi đếm xong người phụ nữ không chờ được lập tức để tiền vào trong túi, người đàn ông thì đưa chìa khóa đến trước mặt Nguyễn Khê.
Đi tới sân, chạm vào xe đạp, nhưng còn chưa kịp đặt chân lên xe thì đã thấy hai vợ chồng đi tới. Giọng nói của người đàn ông gấp gáp nói với Nguyễn Khê: “Khoan, khoan đã, hôm nay các người có mang theo tiền không? Mang theo thì bàn tiếp.”
Nhà đã bán, căn nhà không phải nhà của bọn họ nữa, sau này cũng không tới nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì không có thủ tục gì cho nên việc buôn bán hai bên đều phải nhất trí mới được.
Tạ Đông Dương gật đầu: “Đúng, vậy chúng ta đi xem nhà tiếp theo thôi.”
Người đàn ông nói: “Chúng tôi đồng ý! Mau vào đi, tiếp tục nói chuyện, tiếp tục nói chuyện.”
DTV
Thời buổi này ai ăn no rửng mỡ mà tới nông thôn mua nhà chứ, nhà này dù sao cũng không có người ở, để đó cũng không có ích gì. Một nghìn tiền đó đủ để bọn họ gắng gượng được vài năm, nếu bỏ lỡ như vậy căn nhà này chỉ có thể bỏ đi thôi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời kỳ này chuyện buôn bán nhà cửa cũng hiếm thấy, có thể nói là cực kỳ ít, cho nên không có chính sách gì để hạn chế, buôn bán được tự do.
Người đàn ông có hơi bất ngờ cười cười: “Ôi trời cô gái này, chúng tôi còn có thể đổi ý được hay sao? Căn nhà này chúng tôi đã sớm không cần nữa rồi, nơi này luôn không có người ở, thực sự không ngờ sẽ có người đồng ý mua nó. Cô xem, chúng tôi còn sợ cô đổi ý nữa đó.”
Nhìn Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đi, người phụ nữ vội đưa tay đẩy vào người đàn ông.
Nguyễn Khê lập tức lấy một xấp tiền ra từ trong cặp sách, để lên trên bàn nói: “Chỗ này là một nghìn, hai người đếm qua đi, nếu như không có thắc mắc gì thì đưa chìa khóa cho tôi, chúng ta ký nốt hợp đồng mua bán.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi đứng lên, Nguyễn Khê nói với Tạ Đông Dương: “Vậy thì chúng ta đi tới nhà tiếp theo xem một chút đi, không phải anh nói còn một nhà nữa không khác lắm so với nhà này sao, chỉ là vườn rau nhỏ hơn một chút, chỉ có tám trăm thôi đúng không?”
Người đàn ông có chút do dự: “Vậy cô thêm một chút nữa đi, nếu không thì một nghìn mốt, cô thấy sao?”
Nhưng nếu bọn họ vẫn chưa lập tức đứng dậy, Nguyễn Khê cũng giơ tay gọi bọn họ lại.
Nguyễn Khê dừng động tác chân lại: “Tiền thì thực sự có mang theo, chỉ sợ các người không muốn bán thôi.”
Chương 347 (đọc tại Qidian-VP.com)
Để bọn họ ngồi lại đừng đi vội, Nguyễn Khê cúi đầu lấy từ cặp sách ra hai tờ giấy viết, sau đó lấy một cái bút mực và một hộp mực, nói với hai vợ chồng họ: “Để an toàn, chúng ta ký hợp đồng đi đã.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương không hề do dự, lập tức đi ra ngoài.
Nguyễn Khê không nói gì, liếc mắt nhìn Tạ Đông Dương, ăn ý cùng nhau đứng lên.
Người thành phố một năm tiền lương cũng là hơn ba trăm.
Tâm tư của hai vợ chồng đều đặt vào xấp tiền kia, nhìn thấy tiền hai mắt lập tức tỏa sáng, không quan tâm những thứ khác, vội vàng đếm tiền. Người đàn ông đếm đi đếm lại xong lại đưa cho người phụ nữ đếm, chính xác một trăm tờ một trăm nhân dân tệ, một nghìn tệ.
Sau khi ngồi xuống nói chuyện thêm gần mười phút, hai vợ chồng đồng ý bán cho Nguyễn Khê với giá một nghìn.
Một người đưa tiền một người đưa hàng xong, biểu cảm và trong lòng hai vợ chồng đều vô cùng vui vẻ, vừa cười vừa khen Nguyễn Khê có tiền, có mắt nhìn gì đó, khen xong thì muốn đứng dậy rời đi.
Nguyễn Khê tỏ ra suy nghĩ một chút, một lát sau giơ ngón trỏ bên tay phải lên nói: “Nhiều nhất là một nghìn.”
Nguyễn Khê nhìn ông ta nói: “Trong thành phố sân vuông cũng chỉ có mười đến hai mươi nghìn, nhà này của ông ở nông thôn, ông đòi một nghìn hai, có phải hơi đắt rồi không? Một nghìn thì tôi còn có thể chấp nhận, nhiều hơn nữa thì không được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.